Giờ nghỉ trưa yên tĩnh ở trường, Hạ Vy theo thói quen đi mua đồ ăn, sau đó mang ra khuôn viên. Cô đã quen việc ở lại trường một mình mặc dù dạo gần đây Ngọc Châu đã thân thiết hơn dạo trước.
Đôi tay nhỏ xinh nghịch bím tóc dài trước ngực, ánh nhìn vu vơ lên hàng cây đang khép mình trước gió. Cô gái nhỏ nhận ra chiếc ghế đá thân quen đã bị chiếm mất. Từ phía sau, trông nam sinh kia rất quen, mái tóc đen óng để mặc gió vờn, đầu gối hờ lên cánh tay tựa vào thành ghế.
-Minh Dương! -Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng.
Trong ko gian tĩnh mịch thế này, một tiếng gọi nhẹ cũng khiến Minh Dương giật mình quay đầu lại. Mắt cậu đỏ hoe và ươn ướt.
Hạ Vy hơi lo lắng vội chạy lại. Cậu vốn là người lạnh lùng trước mọi thứ, được xếp vào danh sách những người vô cảm nhất hành tinh, thứ gì có thể khiến cậu ta đỏ mắt thế chứ.
-Cậu sao vậy? -Hạ Vy để túi đồ ăn xuống bàn, ngồi cạnh bên.
Minh Dương vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhìn thẳng về phía trước. Bao cảm xúc trong cậu cố kìm nén, nhưng cô gái nhỏ vẫn đọc được trên khuôn mặt thanh tú ấy hai từ "bất ổn ".
-Ko sao!
-Mắt cậu....
Ko để cô gái nói tiếp, Minh Dương vội chặn lời.
-Cát bay vào!
Hạ Vy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe kia, lời nói chắc nịch.
-Cậu ko ổn. Đừng cố giấu nữa!
-Cậu!
-Tôi sẽ ko hỏi vì sao đâu, cậu đừng lo.
Minh Dương lại đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định.
-Cậu là người đầu tiên thấy tôi như thế này đấy.
Ko lấy làm ngạc nhiên bởi người như cậu thì hẳn là biết cách che giấu cảm xúc một cách hoàn hảo rồi. Hạ Vy kéo tay Minh Dương khỏi chỗ ngồi.
-Đi! Tôi mới phát hiện được chỗ này rất tuyệt ở phía sau trường mình.
Minh Dương im lặng đi theo, cậu muốn xem cô nhóc muốn giở trò gì, phần là vì cậu cảm thấy rất bình yên khi ở bên cô.
Tiếng gió lớn phả vào những đợt lạnh buốt. Sóng nhẹ vươn mình vào bãi cát, in hằn những vệt ướt thẫm.
-Chỗ này cũng gọi là khám phá mới của cậu sao? -Minh Dương khẽ nhếch miệng.
Cô gái nhỏ thản nhiên gật đầu.
-Uh! Nói cho cậu biết, tôi tìm mãi mới ra đấy. Mà ko biết ai là người có sáng kiến xây trường học ở bãi biển như thế này chứ?
Đôi mắt bồ câu lộ rõ vẻ thích thú, đăm chiêu nhìn từng gợn sóng trắng xóa. Minh Dương bất ngờ trả lời câu hỏi vu vơ kia ngoài sức tưởng tượng của cô gái
-Là tôi.
Hạ Vy tròn xoe mắt nhìn khuôn mặt đầy mê hoặc.
-Cậu sao?
-Ko tin?
Cô lắc đầu, khẽ nheo mắt.
-Đại Long vốn là nơi đặc biệt, tất cả mọi thứ đều phải khác với các trường khác, vì vậy địa điểm đương nhiên cũng phải khác rồi.
Cô gái nhỏ vẫn tiếp tục lắc đầu.
-Ko khả thi cho lắm.
-Điều quan trọng nhất là tôi rất thích sự yên bình ở đây.
-Tôi cũng rất thích biển. Hồi nhỏ mỗi khi nhớ mẹ, tôi thường đòi bố đưa ra biển, gọi "mẹ ơi " thật lớn, thế là sẽ đỡ mẹ hơn. Bây giờ vẫn vậy.
Minh Dương cười, nét cười đẹp hiếm hoi. Cậu hét lớn như muốn đẩy lùi hết những đợt sóng ồn ào kia về phía biển cả.
-HẠ VY! CẬU ĐÚNG LÀ ĐỒ TRẺ CON!
Hạ Vy nhận ra mình vừa bị trêu chọc, lập tức đuổi theo nam sinh chạy phía trước
-Này đứng lại đó. Ai cho cậu bảo tôi là trẻ con?
Trên bãi cát dài, bóng dáng hai người đùa vui như quên hết cả mọi phiền muộn. Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng. Nữ sinh cảm thấy vui vẻ khi ai kia đang thật vui vẻ. Còn nam sinh, sau cái nụ cười thoải mái ấy lại là mối tơ vò khó gỡ. Càng thấy cô gái ấy cười lại càng thấy khó xử. Hình ảnh người mẹ cậu luôn yêu quý lại xen vào tâm trí cậu. Mắt bà đỏ hoe, ướt đẫm. Tiếng nói hòa vào tiếng tiếng khóc nghẹn ngào lại vọng bên tai cậu : "Minh Dương! Mẹ xin con! Nếu để bố con tìm ra cô ta, mẹ sẽ mất bố con, mẹ sẽ ko sống nổi! "
Gió vẫn thổi. Những giấu chân in hằn trên bãi cát dài. Nam sinh cõng nữ sinh trên lưng. Bím tóc dài tỏa hương thơm hoa cỏ khẽ vuốt ve khuôn mặt tuyệt mĩ.
-Xin lỗi nhé! Tại tôi bất cẩn để bị ngã, hại cậu phải cõng.-Hạ Vy khẽ thì thầm.
-Ko trách đồ hậu đậu.
Minh Dương mỉm cười. Nhưng chính cậu lại thầm tự trách mình. Cậu muốn nói ra hết những điều đang nghĩ, rằng chính cậu mới là người phải xin lỗi, xin lỗi cô gái nhỏ vì những chuyện sắp xảy ra.