-Thưa bố! Con mới về!
Minh Dương uể oải bước lên lầu, chiếc áo khoác vắt ngang trên vai. Cả ngày hôm nay cậu bị nhốt cùng Hạ Vy trong thư viện, ko ăn uống gì, lại còn lạnh nữa, dù có khỏe đến mấy thì cũng ko thể chịu nổi.
Ông Long tay cầm tờ báo chăm chú, thờ ơ lên tiếng :
-Thông minh lắm con trai!
Minh Dương dừng bước, cười nhạt :
-Di truyền từ bố mà.
-Con biết bố sẽ theo dõi?
-Con còn lạ bố sao?
Ông Long bỏ tờ báo xuống, khẽ xoay xoay li trà trên tay ....
-Đừng lặp lại một lần nữa, nếu ko....... Ném mạnh chiếc li trên tay xuống đất - Con sẽ thay thế chiếc li này!
Minh Dương cười khổ. Cậu quá mệt mỏi và ko muốn nghĩ thêm bất kì điều gì nữa. Hôm nay là quá đủ rồi.
Bước vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước nóng, cậu thấy thoải mái hơn rất nhiều.............
-Minh Dương.....thả tôi ra! Tôi hận cậu, đồ khốn!
Minh Dương giật mình tỉnh dậy, chẳng biết mình đã thiếp đi từ khi nào. Cậu tự hỏi :
-Hạ Vy! Cậu có ghét tôi ko? Tôi sai đúng ko?
Có tiếng điện thoại, Minh Dương rời khỏi phòng tắm, chiếc khăn bông ôm lấy thân hình vạm vỡ.
Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên :
- Xuống dưới đi!
Mặc bộ đồ thể thao đơn giản, Minh Dương bước xuống nhà. Chiếc xe mui trần đen bóng đậu trước cổng. Nhật Quang ánh nhìn lạnh thẳng về phía trước ..
-Lên xe đi!
-Nói luôn đi! Tôi mệt rồi!
Minh Dương cho hai tay vào túi áo, cổ khẽ rụt lại. Nhật Quang khẽ nhếch miệng bí hiểm :
-Ở đây k tiện!
Minh Dương đành phải khó chịu bước lên xe. Chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng.
-Cậu định khoe tốc độ sao? -Minh Dương lạnh lùng lên tiếng.
Gió từng cơn tạt đến, tất cả cái lạnh buốt thấu xương của đêm đông nhanh chóng choán lấy hai chàng trai.
-Đã đủ tỉnh táo chưa? -Nhật Quang phanh xe đột ngột, quay sang hỏi Minh Dương.
Minh Dương hừ lạnh :
-Tự hỏi cậu đi!
Nhật Quang đưa tay gõ lên volant....
-Tôi biết mọi chuyện rồi!
Minh Dương k nói gì, vẫn chỉ là điệu cười hời hợt. Cậu vốn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đặc biệt là bình tĩnh trước mọi chuyện. Nhật Quang hỏi :
-Cậu ko ngạc nhiên?
-Làm gì? Cậu biết cũng chẳng sao.
Nhật Quang cười đắc thắng :
-Bỏ cuộc đi! Hạ Vy ở bên cậu sẽ ko hạnh phúc!
-Muốn loại bỏ tôi bằng trò này?
-Đã giao kèo trước là công bằng. Tôi chỉ ko muốn cậu hao tâm tổn sức.
Minh Dương quay sang nhìn cậu bạn.
-Mười ba năm rồi nhỉ!
-Ko phải tôi ko hiểu cậu, mà là...
-Vậy đừng ngăn cản tôi. Tôi mệt rồi, muốn ngủ.
Chiếc xe lại chuyển bánh. Gió vẫn ồn ào bên cạnh. Duy chỉ có hai chàng trai là ko nói gì. Bầu trời sâu thẳm, bóng tối đậm đặc phía xa hút lấy ánh nhìn của Minh Dương. Nếu suy nghĩ trong đầu cậu có thể vứt bỏ như một đống giấy lộn, hẳn đã tốt hơn nhiều.
Xe dừng bánh trước cổng biệt thự sang trọng. Minh Dương mệt mỏi bước xuống. Nhật Quang vẻ đắn đo, lát sau mới gọi với theo bóng người đi dần về phía coongr.
-Chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?
-Dĩ nhiên. - Minh Dương quay lại, cười với cậu bạn.
-Vậy còn Hạ Vy?
-Ai thắng đâu quan trọng. Cô ấy hạnh phúc là được.
Bóng Minh Dương khuất dần dưới ánh đèn sáng sau cánh cổng. Nhật Quang khẽ thở dài, lắc đầu :
-Cậu mệt lắm phải ko Minh Dương?