Mưa bụi nhẹ bay trên những chồi non mới nhú đầu. Từng giọt li ti gợi lên cảm giác thích thú. Cô gái nhỏ bước chầm chậm để đám mưa bụi kia phủ đầy mái tóc. Ko ướt đẫm, ko nặng hạt, hệt như đang đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng. Đôi tay nhỏ nhắn chìa ra phía trước hứng lấy chút ẩm ướt.
Từ xa, bóng nam sinh thanh tú đang dạo dưới hàng cây, đôi mắt sâu đầy những ưu tư. Hạ Vy nhanh chân chạy theo, gọi với :
-Minh Dương! Minh Dương! Đợi tôi với!
Minh Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng vẫn làm ngơ, tiếp tục bước đi. Ai kia đã cố gắng tránh mặt cậu rồi còn gì, tại sao cậu lại phải gặp người ta để tự biến bản thân thành kẻ trơ lì kia chứ?
Đôi dày vải đen mỏi rời dừng lại, cô gái nhỏ thở hổn hển ko ra tiếng...
-Cậu ta đi nhanh quá! Đúng là đồ dài chân... rồi tự ngắm lại chân mình... - Sao chân mình ngắn mà chân cậu ta dài thế? (Câu hỏi hại não nhất của năm