Những vệt nắng xinh xắn yếu ớt vươn mình qua đám mây trắng, nằm dài trên mặt đường. Bóng người qua lại trong công viên mỗi lúc một nhiều, những chú cún đủ kiểu áo quần xúng xính cũng được dắt đi dạo.
Đôi tay cô gái nhỏ xinh xắn, những ngón tay búp măng trắng trẻo đưa ra hứng lấy vài giọt nắng đang nhẹ rơi. Công viên thật yên bình, lâu lắm rồi cô mới có dịp đến đây. Việc học bận rộn và cả công việc ở hiệu sách chiếm hết thời gian, từng ngày trôi qua cứ đều đặn như vậy.
Ngồi ở ghế đá cạnh hồ quả là thích. Mấy hàng ghế bên cạnh hoặc là các cụ già, hoặc là thanh niên, họ đều có đôi có cặp, chỉ riêng cô, một mình một ghế.
Thời gian gần đây có nhiều chuyện ko hay xảy ra khiến Hạ Vy phải suy nghĩ, ko nhiều thì ít cũng đều có liên quan đến Minh Dương. Cạch mặt cậu ta hoàn toàn có lẽ mọi việc sẽ tốt hơn. Nhưng cô đâu có nỡ. Dù sao được một người xuất sắc như vậy quan tâm là một vinh hạnh mà ai cũng muốn, cô cũng ko ngoại lệ. Càng nghĩ càng đau đầu, Hạ Vy thở hắt xua hết đống tạp chất trong trí óc.
Gió từng cơn nhè nhẹ đẩy từng gợn sóng nhỏ trên mặt nước, từng đợt yên bình. Đôi chân Hạ Vy cảm nhận được thứ mềm mại tựa đám mây bồng bềnh khẽ vuốt ve, chốc chốc lại có tiếng kêu khe khẽ...
-Ồ! Cún con! Em lạc đường sao? -Cô gái nhỏ nhìn xuống phía dưới.
Chú cún con dễ thương với bộ lông xù trắng tinh, nhỏ nhắn, nhìn qua cũng biết là giống chó Nhật Bản. Đặc biệt là chiếc nơ hồng trước ngực rất tinh tế, hẳn chủ nhân của nó phải là người cực kì giàu. Hạ Vy bế chú cún trên tay, vuốt ve bộ lông xù mềm mại thích thú.
-Sao em lại đi lạc? Nhà em ở đâu thế?
Trông chú cún trên tay thật dễ thương, lại nhớ ngày nhỏ cô cũng từng ao ước có một chú cún như thế, nhưng vì quá nhiều tiền để mua, nên cô chỉ được chơi những con thú nhồi bông có hình dáng gần giống chúng.
-Hay em bị bỏ rơi? Thôi được, về ở với chị, chị sẽ chăm sóc em.
Hạ Vy nứng chú cún trên tay hệt như bảo mẫu thực sự của nó, từng điệu cười ngây ngô, từng cái híp mắt dễ thương cũng khiến người nào đó phải đăm chiêu từ xa.
Cô bé con chạy lại sướt mướt :
-Gà Quay! Em đi đâu thế? Làm chị lo gần chết!
Hạ Vy ngạc nhiên quay lại, nhìn cô bé khoảng 4-5 tuổi đưa tay ra, ánh mắt nài nỉ có đôi phần cảm kích .
-Là của em sao? -Hạ Vy lên tiếng hỏi.
- Vâng! Cảm ơn chị nhé. Cho em xin lại Gà Quay đi!
-Gà Quay? Tại sao em lại đặt nó là Gà Quay? Nó trắng tinh vậy mà?
Bé con đón lấy Gà Quay từ tay cô gái nhỏ, tít mắt cười :
-Vì em thích ăn gà quay, mà em lại rất yêu nó, nên đặt là Gà quay luôn. Tên đẹp ko chị?
Hạ Vy cười xoa đầu bé con :
-Tên rất đẹp! Dễ thương giống hệt em vậy!
-Vậy hả chị? Mà chị ơi, sao Gà Quay lười ăn lắm, chỉ ăn tí tẹo cơm thôi. Em cho kẹo cũng ko ăn luôn.
-Gà Quay nhỏ vậy, ăn ít là đúng. Bụng nó chỉ đủ chỗ cho tí tẹo cơm thôi. Mà Gà Quay ko khoái kẹo đâu nhé!
Bé con cười sung sướng :
-Chị giỏi quá! Chẳng như anh của em, cả ngày cứ lầm lì, ko chơi với em gì cả. Hay chị về chơi với em đi? -Ko được, chị ko về với em được. Chị còn phải về nhà chị nữa chứ. Bé con gật đầu hiểu ý. Từ xa, tiếng người phụ nữ quý phái vọng đến : -Minh Ngọc! Về thôi con! Bé con vẫy vẫy tay chào Hạ Vy rồi chạy về phía người phụ nữ. Trên chiếc BMW đen sang trọng, người phụ nữ vuốt ve mái tóc đen óng của bé con. Minh Dương nhìn qua kính chiếu hậu, khẽ nhếch môi. Cậu vốn định để em gái tiếp cận Hạ Vy, sau đó nhân cơ hội đến gặp cô, nhưng bản tính tự cao vốn có của người đứng đầu ko cho phép cậu làm như vậy.