Bản chất tiểu nhân luôn tồn tại ở mỗi người. Dù biết là sẽ hạ thấp bản thân nhưng phải biết thừa nước đục thả câu. Cậu muốn in vào đầu cô gái những kí ức đẹp đẽ có cậu, một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng phải trân trọng. Cơn mưa bất chợt kéo đến, như đội quân dũng mãnh quét sạch mọi bụi bẩn trên mặt đất. Mùi hương kì lạ tỏa ra từ những giọt trong vắt, tiếp đất mạnh mẽ rồi nhấc mình nhảy nhót trên ko. Từng hàng xe sang trọng nối nhau tiến về phía cổng trường đón những cậu ấm, cô chiêu sau buổi học, ko nán lại lâu, nhanh chóng chuyển bánh làm nước văng tung tóe.
Mưa lớn quá, Hạ Vy ko thể rời chân khỏi hành lang lớp học. Cô sẽ phải đứng đợi ở đây cho đến khi nước ngừng rơi từ trên cao xuống mặt đất.
Trường học vắng lặng, chỉ có cô gái nhỏ và tiếng mưa ồn ào. Đã mấy lần ý nghĩ liều lĩnh đội mưa về thôi thúc đôi chân, nhưng rồi ná lại. Cô ko muốn ở đây, nhưng cũng chẳng muốn bị cảm lạnh tẹo nào. Sẽ chẳng ai chăm sóc cho cô và tệ hơn là nghỉ học.
-Haizzzzz! Haizzzzz! ................ Haizzzzz!
Hạ Vy nghiêng đầu ngán ngẩm nhìn cơn mưa ko ngớt hạt.
Có tiếng vỗ tay vọng lại phía sau. Có tiếng cười mỗi lúc một gần...
-Xem nào! Cậu đã thở dài bao nhiêu lần rồi nhỉ? Khuôn mặt thanh tú lộ rõ nét vui vẻ, đôi mắt nheo lại, ngón cái bấm bấm trên mấy đốt tay ra vẻ nghĩ ngợi tính toán gì đấy. Nhật Quang hắng giọng :
-Ehèm! Theo phỏng đoán của một bác học vĩ đại như tôi, cậu đã thở dài ko dưới 10 lần.
Hạ Vy lườm lườm, gian xảo nhìn về phía sau :
-Sai bét! 10,5 lần!
Nhật Quang cau mày, tiến lại gần cô.
-Sao lại còn phẩy 5 đằng sau nữa?
-Đang dở thì bị cậu quấy rối làm gián đoạn chứ sao?
Hạ Vy có vẻ thân thiện hơn với Nhật Quang. Cô ko còn cảm giác khó chịu khi ở cạnh cậu. Dù sao cậu cũng chẳng có gì xấu ngoài chuyện hay chọc phá người khác. Nhưng nhiều lúc chính nó lại khiến cô cảm thấy nhẹ đầu bởi mớ chuyện ko đâu.
Nhật Quang chống tay lên lan can. Nước mưa rơi xuống làm ướt đôi tay và cả ống áo nữa. Chút lành lạnh từ từ ngấm vào da thịt ko làm đôi tay rụt lại. Cậu cảm thấy vô cùng thích thú mặc cho cô bạn càu nhàu bên cạnh :
-Cậu điên ak? Tính để cho ướt người sao? Sẽ ốm đấy!
Nhật Quang ko rời mắt khỏi những đợt nước rơi, điệu cười vui sướng lộ rõ trên khuôn mặt hoàn mĩ :
-Ko sao đâu! Tôi chưa bao giờ chạm vào nước mưa như thế này cả!
Hạ Vy mắt tròn mắt dẹp nhìn cậu đầy hồ nghi :
-Gì chứ? Cậu là người từ hành tinh nào vậy?
Đôi tay bám chặt lấy lan can bỗng rút lại. Ánh mắt đen nheo lại khó hiểu nhìn cô gái trước mặt :
-Sao cậu toàn thích đá đểu tôi ko vậy?
-Đâu có! Tôi nói thật mà! Mười mấy năm sống trên trái đất này mà cậu chưa đụng vào nước mưa, quả đúng là khó tin đấy!
Cậu phớt lơ cô gái, tiếp tục ngắm mưa. Sau một hồi im lặng, nam sinh bỗng "à " lên một tiếng làm người kế bên giật nảy mình.
-Chúng ta đội mưa về đi!
Cô gái nhỏ cười khẩy khó hiểu :
-Nếu đội mưa về được, tôi đã chẳng đứng đây nãy giờ.
Nhật Quang lắc tay cô nài nỉ :
-Đi mà! Tôi rất muốn thử! Chỉ một lần thôi!
-Ko! -Hạ Vy nhất quyết.
-Đi mà!
-Ko!
Sau một hồi đôi co, cuối cùng Hạ Vy cũng phải miễn cưỡng chiều ý cậu bạn. Thật hết nói nổi, tưởng cậu ta sẽ giúp cô, ai dè cuối cùng lại hại cô.
Nhật Quang thản nhiên nắm lấy đôi tay cô gái, kéo cô chạy dưới mưa. Thật ra, cậu đã biết chuyện Hạ Vy và Minh Dương có xích mích. Bản chất tiểu nhân luôn tồn tại ở mỗi người. Dù biết là sẽ hạ thấp bản thân nhưng phải biết thừa nước đục thả câu. Cậu muốn in vào đầu cô gái những kí ức đẹp đẽ có cậu, một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng phải trân trọng.
Mưa như tấm rèm đính đầy đá quý. Đôi lạnh lạnh lùng kéo nó khỏi tầm nhìn để có thể thấy rõ đôi trai gái đang chạy phía trước . Ko thể phủ nhận cơn ghen và cả chút buồn lặng đang bủa vây lấy vẻ đẹp ma mị kia, nhưng đã giao kèo từ trước rồi. Vậy nên dù cho quyền thế có lớn đến đâu cũng ko thể ngăn cản dù là rất chướng mắt.