Nam sinh giận giữ, cậu muốn cô nhóc kia phải hối hận về những gì đã nói ra. Cậu biết nếu tiếp tục đấu khẩu tiếp, chắc chắn cậu sẽ thua, cậu sẽ dùng cái tên uy quyền của mình để cô phải khiếp sợ. Lại gần chỗ cô gái nhỏ, chàng trai hơi cúi đầu xuống, thì thầm vao tai cô.
-Muốn gây ấn tượng với tôi bằng cách này sao. Ko có kết quả đâu. Nếu cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ xem xét mà tha thứ.
-Cậu mơ sao?
-Muốn biết tôi là ai thì cứ hỏi thẳng. Kẻ tầm thường như cậu nên mở mang tầm mắt của mình đi.
Hạ Vy quyết ko để thua tên trời đánh này, đanh giọng đáp trả ko bỏ sót một câu.
-Vậy cậu nên mau chóng rời khỏi đây đi! Bởi vì kẻ tầm thường này ko xứng đáng với bang chủ thần kinh như cậu.
Càng lúc càng hứng thú với cô gái nhỏ, chàng trai điềm tĩnh, gần sát đầu vừa khuôn mặt nhỏ xinh, mắt nhìn trực diện vào đôi mắt bồ câu.
-TRƯƠNG NHẬT QUANG -người đứng thứ hai ở Đại Long sau Hoàng Minh Dương.
Cô gái nhỏ khẽ bước ra sau, cười mỉa mai.
-Đấy là cậu tự muốn khoe khoang chứ tôi ko hỏi đâu đấy.....
Bất chợt khựng lại, cố nuốt trôi và tiêu hóa hết những lời cậu ta vừa nói, cô gái nhỏ dở khóc dở cười.
-Lại đến cậu nữa sao? Kiếp trước tôi có nợ nần gì với các người vậy?
Nhật Quang bật cười thành tiếng, cuối cùng cô nữ sinh láo lếu này cũng phải bại trận trước cậu.
-Nhóc học lớp mấy?
-11b2! Muốn trả thù tôi sao?
-11b2?
Nhật Quang vẫn giữ nụ cười mê hoặc ấy, ôm lấy trái bóng rồi bỏ đi. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu lại, đưa cái nháy mắt về phía cô gái,hét lớn :
-Báo cho cậu một tin vui. Âm mưu của cậu đã thành công. Tôi chính thức để ý cậu, cô nhóc 11b2 ak!
Hạ Vy nheo mày, đôi tay trắng xinh ôm lấy trán than thở:
-Trời ơi! Con thảm rồi!
Phía sau lùm cây, đôi mắt híp ghen ghét hằn từng tia sắc lẹm về phía cô gái. Tập vở vô tình rơi khỏi đôi tay đang bóp chặt.
-Lâm Hạ Vy! Để xem cậu còn có thể may mắn hơn tôi bao lâu nữa. Cứ chờ mà xem, mọi thứ của cậu sẽ thuộc về tôi thôi. Trò chơi bắt đầu rồi.