Buổi sáng trong sạch sau cơn mưa, mọi bụi bẩn như cuốn trôi theo dòng nước lạnh. Ánh sáng tinh khiết bao quanh ngôi biệt thự, chiếu vào ô cửa kính những lấp lánh đẹp mắt. Bé con mặt lo lắng ôm khư khư chú cún trên tay.
-Minh Ngọc! Lại ăn gì đi! -Người phụ nữ quý phái mang khay điểm tâm bắt mắt đặt lên bàn.
-Mẹ ơi! Bao giờ Gà Quay mới chịu chơi với con? - Bé con xịu mặt nhìn mẹ. Ông Long mang chiếc cặp đen bước từ trên lầu xuống.
-Anh Long! Anh ko ăn sáng sao?
Ông Long tiến đến hôn lên má con gái...
-Anh sẽ ăn trên đường đến công ti.
Ông Long đi khỏi, sau còn quay lại dặn :
-Thảo Mai này! Hôm nay anh sẽ về muộn!
Nhìn bóng chồng đi khuất, người phụ nữ thở dài ngao ngán. Việc ông vắng mặt trong bữa ăn đã trở nên quen thuộc. Ông hầu như lao đầu vào công việc và bỏ quên gia đình vào một góc khuất mặc dù bề ngoài vẫn là người chồng tốt, người cha tuyệt vời. Thấy Minh Dương xuống, bé con mừng rỡ chạy lại níu tay áo anh. -Anh Dương! Chỉ cho em chị hôm trước đi! Em muốn nhờ chị ấy khám bệnh cho Gà Quay! Minh Dương uống một chút sữa, dáng vẻ vội vàng ăn chút bánh. -Mang đến bác sĩ là được! Bà Mai tò mò hỏi con trai : -Cô bé Minh Ngọc hỏi là ai vậy? Con ko giúp em được sao? Minh Dương cau mày vẻ khó chịu : -Mẹ! Chỉ là một con chó thôi! Cô ta đâu phải bác sĩ! -Nhưng chị ấy... Bé Con ấm ức nuốt lại những từ định nói ra khi thấy ánh mắt khiếp sợ của anh trai. -Em con ko ăn gì từ qua đến giờ! Chiều nó chút ko được sao? Bà Mai tỏ vẻ ko vừa ý khiến cậu con quý tử phải gật đầu khó chịu. Thật bất công! Đều là con, tại sao lại phân biệt đối xử vậy chứ? Ngoài xã hội kẻ nhiều tiền là kẻ có quyền, về đến nhà còn thêm kiểu kẻ nhiều tuổi, kẻ đó....hết được cưng chiều! Thật là một cô em rắc rối! Minh Ngọc nhảy cẫng lên vui thích trong khi ánh mắt anh trai ánh tia tức giận. Cậu là một con hổ dữ sẵn sàng xơi tái mọi con mồi, nhưng cậu tôn kính và sợ bà hơn cả. Minh Dương là hổ nhưng bà Mai ko phải là một con hổ mẹ. Chỉ đơn giản là những điều đau khổ bà phải thầm chịu đựng đã thuần phục được Minh Dương.