Đôi nam nữ đứng trước cổng khu trọ. Cô gái cố giằng lại vali từ tay chàng trai. Nhưng có vẻ như chút sức lực yếu ớt ấy ko đủ để hạ gục chàng trai. -Bà chủ! Cho cháu ở lại đi! Xin bà đấy! Cháu ko còn nơi nào để đi cả! Bà chủ khu trọ nhìn cô gái ái ngại lắc đầu. Chàng trai lạnh lùng xen ngang :
- Vẫn còn nơi để đi. Cậu khỏi lo!
Chiếc vali bị kéo đi một cách thô bạo, ném mạnh vào cốp xe. Chàng trai tiến lại gần phía cô gái còn đang ủ rũ, khó chịu. Đôi tay rắn rỏi túm lấy tay cô, kéo đi. Cô gái vùng vẫy cố thoát khỏi. Thực lòng cô ko hề muốn đi theo con người kia, con người vô lí vô cảm nhất cô từng gặp. ..................
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, đột ngột dừng lại khiến loạt xe theo sau phải phanh gấp tạo ra thứ âm thanh chói tai muốn xé toạc cả ko gian trên mặt đất. Hạ Vy sợ hãi ôm chặt lấy người bên cạnh, mắt nhắm tịt để khỏi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng chuẩn bị xảy ra. Minh Dương nhếch môi nhìn cô gái co ro ôm chặt lấy cánh tay mình, hệt như chú mèo con ngoan ngoãn thu mình vào lòng chủ.
-Sao thế? - Minh Dương vỗ nhẹ vai cô gái.
Hạ Vy vẫn giữ khư khư cánh tay rắn chắc bên mình như sợ thả ra sẽ để vuột mất.
-Mở mắt ra! - Minh Dương gắt nhẹ. -Tôi sợ lắm! Ko mở đâu. -Ko sao rồi! Mở mắt ra tôi có chuyện cần nói. Hạ Vy vẫn giữ chặt cánh tay... -Nói đi! Minh Dương tỏ vẻ khó chịu : -Thế này thì nói làm sao? Cậu ko tôn trọng tôi? Cô gái nhỏ ấm ức khẽ hé mắt như để chắc rằng mọi thứ an toàn. -Được rồi! - Hạ Vy thở phào - Cậu nói đi! Minh Dương lạnh lùng nhìn cô : - Đừng tỏ ra khó chịu như vậy khi đến nhà tôi! - Tại sao? Tôi bị ép buộc mà, chẳng nhẽ lại cấm cả thái độ của tôi? - Cô gái nhỏ ương bướng cãi lại. Đôi mắt sâu đưa ánh nhìn đe dọa : -Vậy được thôi! Về lại đó nếu cậu muốn! Sống với đám ma quỷ kia, khỏi cần làm ở hiệu sách cũng đủ sống nhỉ! Cô gái nhỏ sợ hãi cúi mặt xuống, ko nói thêm gì. Tên Minh Dương quỷ quái kia đã bắt ông chủ hiệu sách cho cô nghỉ việc, khiến bà chủ khu trọ lấy lại phòng của cô. Cô biết hết! Nhưng xét cho cùng, cậu ta cũng chỉ là muốn tốt cho cô, cô làm sao có thể phụ lòng tốt ấy được. Nếu về giúp việc cho nhà Minh Dương, ko những an toàn mà còn được nhiều lương hơn ở hiệu sách. Nhìn Hạ Vy im lặng, Minh Dương cười thầm. Cô lớn rồi mà dễ dụ y chang con nít vậy. Đôi khi, im lặng cũng là hình thức trả lời thay cho câu : 'tôi đồng ý '. Bởi câu nói quá đúng nên khiến người ta phải im lặng, đó cũng là một thế mạnh của Minh Dương.