Ông Long ngồi trên ghế, tay tựa vào bàn làm việc, chốc chốc lại xoa bóp trán, nét mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, những tiếng thở dài nặng nề phả vào ko gian im ắng. Tiếng gõ cửa ồn ào như búa bổ vào cái đầu đau nhức khiến chủ nhân của nó tức giận nhưng vẫn cố điềm tĩnh, khó chịu lên tiếng :
-Vào đi!
Cô gái độ 16, 17 tuổi mặc bộ đồ của người giúp việc bê khay trà nóng bước vào, khẽ gập người cúi chào :
-Thưa ngài! Tôi đến thay trà!
Ông Long nhắm hờ mắt, vầng trán cao co lại xô những nếp nhăn in rõ vẻ mệt mỏi.
-Muốn nói gì thì nói nhanh rồi ra ngoài.
Cô gái đặt khay trà xuống bàn, vẫn giữ nguyên dáng người kính cẩn :
-Ngài thừa biết tôi ko thích cô ta, tại sao lại làm vậy?
Ông Long vẫn hờ mắt, hỏi lại :
-Tôi cần phải theo cảm xúc của cô? Cô gái cau mày, nhìn thẳng vào ông chủ đáng kính : -Nhưng ông.... -Ko muốn nhìn thì bịt mắt lại! -Tôi..... -Ra ngoài! Sau tiếng quát đầy khó chịu của ông Long, cô gái ấm ức bước ra, vẫn cố giữ lễ phép, nuốt trọn cục tức vào bên trong mà tuôn ra từ 'vâng ak '. Cô đã làm việc cho ông ta bao lâu, trở thành một thiết bị theo dõi của ông ta bao lâu, cô ko biết. Nhưng chắc rằng rồi một ngày nào đó, cô cũng bị quẳng đi như một loại máy móc hư hỏng. Biết trước điều đó nhưng cô có thể cứu mình thoát khỏi bàn tay ma quái ấy sao? Đâm lao thì phải theo lao, nếu quay đầu lại thì chỉ có nước rơi xuống đất một cách thô bạo, rồi thì xác thành trăm mảnh. Nhưng nếu cứ trung thành, biết đâu cô sẽ có được thứ tình yêu mà cô muốn. Đúng vậy! Phải biết hi sinh vì mục đích cuối cùng, rồi cô sẽ có được chàng trai kia trong tay, vào một ngày gần nhất. Bước ra khỏi cửa, cô gái cười nhạt khi nhìn thấy Minh Dương đang toan bỏ đi. Hình như cậu rất khó chịu khi thấy cô gái và liền tránh xa để khỏi sởn người vì dị ứng. -Ko ngờ Hoàng Minh Dương cậu cũng có lúc hồ đồ! Minh Dương hừ lạnh, dừng lại, ko thèm ngoảnh lại phía sau : -Định làm người tốt sao? Ko có lòng tốt của cậu cô ấy vẫn sống tốt. Cô gái nhíu đôi mắt híp nhìn người con trai trước mặt : -Tại sao lại đưa cô ta về đây? Tôi ko nghĩ cậu lại mạo hiểm như vậy! Minh Dương đi khỏi, câu nói vang lại tựa ngàn mũi dao phóng thẳng vào bộ mặt giả tạo của cô gái : -Trước sau gì cô ấy cũng biết tất cả. Cứ để từ từ nếm trải, khi mọi chuyện lộ tẩy sẽ ko phải đau nữa. Ko có chiếc mặt nạ nào hoàn hảo cả đâu. Mặt nạ? Chẳng phải là thứ cô gái đang đeo đó sao? Thứ mặt nạ mà ngay đến cô cũng phải thừa nhận. Nhưng tất cả cũng chỉ vì cậu ta, chính vì tình yêu dành cho cậu buộc cô phải đeo nó. Dù sao đi nữa, cô cũng phải cố gắng đi hết con đường còn dang dở. Một điệu cười mờ ám với vài dòng suy nghĩ trong con người ngam hiểm : 'Ko thay đổi được đâu! Số phận đã định sẵn cậu là của Phan Ngọc Châu này rồi! Minh Dương ạ! '