Tiếng ồn vẫn lấn át mọi thứ. Đám đông luôn khiến người ta hồi hộp, không thể điều khiển nổi nhịp đập của trái tim, sợ hãi có, e ngại có, thẹn thùng có. Nhưng lúc này chỉ Hạ Vy mới cầm chặt cây thẻ, nhắm mắt lại vì những lí do vớ vẩn như vậy. Còn ba người kia, hai chàng trai cầu mong cùng cỡ thẻ với cô, để trật cô gái còn lại cũng muốn thành cặp với người cô yêu.
Anh chàng MC ra hiệu so thẻ, tất cả ánh nhìn đều dồn về cô gái nhỏ, ra hiệu mở trước. Sáu con mắt mở to hết mức nhìn vật trên đôi tay từ từ xuất hiện. Sắc mặt lạnh tanh đầy dao nhọn, một cái nhếch miệng thách thức đối phương. Ngọc Châu thầm mừng rỡ, tưởng chừng đã nắm chắc chàng trai trong tay.
Minh Dương bẻ gãy cây thẻ trước sự ngạc nhiên của mọi người, cầm lấy cây trong tay Hạ Vy, cũng bẻ gãy đi một ít. MC ko vừa ý, bỏ micrô khỏi miệng, chau mày :
-Này! Cậu làm gì vậy? Cô gái này và cậu ko cùng đội đâu!
Chàng trai giật lấy micrô trong tay anh ta, đứng giữa sân khấu dõng dạc tuyên bố :
-Hạ Vy và tôi có thẻ bằng nhau, vì vậy chúng tôi là cùng một đội!
Bản mặt đắc thắng chìm nghỉm sau sự tức giận, Nhật Quang bất bình :
-Rõ ràng là cậu ăn gian! Nếu ko bẻ đi, tôi và cô ấy là một đội. Thôi ngay kiểu ấy đi!
-TÔI THÍCH! - Cái trừng mắt đáng sợ làm mọi thứ xung quanh im bặt, nhỏ bé trước con bạo chúa hung dữ.
Nhật Quang vẫn cố chấp :
-Đây ko phải Đại Long!
-Tôi thích! Có phải nhắc lại ko?
Sau tiếng gằn mạnh, cậu bạn ko nói thêm gì. Đành phải để mọi thứ thuận theo ý cậu ta nếu ko muốn làm rối tung nơi đây. Nếu ko phải vì cái hình ảnh vớ vẩn trong mắt Hạ Vy như kế hoạch, cậu chưa chắc đã nhường nhịn vậy.
Lần này lại vẫn là Hạ Vy lên tiếng xoa dịu mọi thứ :
-Vậy chúng ta bắt đầu chơi nào! Đừng phá hỏng cuộc vui vậy chứ!
Đối với kẻ hung dữ và tàn bạo, mềm mỏng là cách tốt nhất để thôi miên bản tính ác độc đó ngủ yên. Hạ Vy quả là anh dũng đi thuần phục...khủng long bạo chúa.
Trời chuyển sắc tối đen, hòa vào ánh điện sáng mờ mờ trên đường phố. Chiếc xe đen bóng đậu trên cây cầu lung linh ánh điện, làm bóng loáng sự quyền quý. Một ngày rất lí thú và đáng sợ. Nhưng ko sao! Chỉ cần được đi chơi thế này là cô gái nhỏ đã vui rồi.
Cô thích thú nhìn chiếc đồng hồ trên tay - phần thưởng của trò chơi lúc chiều. Cặp với người xuất sắc như Minh Dương, phần thắng là đương nhiên. Anh chàng MC đem chiếc hộp đựng một đôi đồng hồ đến tặng người thắng cuộc. Cặp đồng hồ nhìn qua cũng biết là chẳng đáng bao nhiêu, kiểu dáng cũng thật kì quái đối với chàng quý tử họ Hoàng.
-Nếu thích thì bảo tôi! Đeo thứ này làm gì? Chẳng giống ai.
Hạ Vy cười thích thú, đưa tay lên ngắm ngía :
-Với cậu ko đáng nhưng với tôi là đáng giá lắm đó. Dù sao cũng là kỉ niệm, tự công sức mình kiếm được mới có ý nghĩa. Tôi nhất định sẽ giữ nó .
Cô ấy sẽ giữ nó, thật sao? Là kỉ niệm của cô, dĩ nhiên là có cậu, cậu cũng là kỉ niệm. Minh Dương cười thầm khẽ rút chiếc đồng hồ từ túi áo một cách bí mật. Vậy thì cậu cũng sẽ trân trọng thứ rẻ tiền này.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Hạ Vy quay sang nhìn Minh Dương :
-Này!
-Ờ! Sao?
-Cậu...đừng như vậy nữa nhé!
Minh Dương làm bộ ngơ ngác nhìn cô :
-Như vậy gì chứ!
-Nh...như lúc...chiều ấy! Tôi...tôi...ko thích tẹo nào.
Đôi môi nhếch khẽ trông gian xảo, ánh mắt sâu nheo lại, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với Hạ Vy.
-Sợ sao? Ok! Nhưng muốn tôi làm thì cũng phải có thưởng chứ!
Cô gái nhỏ ngả người cố gắng giữ ...3 cm cuối cùng. Thành ghế đã cản bước tiến của cô, cô lắp bắp :
-Thưởng...thưởng...gì cơ ...chứ?
Cậu cười gian xảo, định chiếm hết 3cm còn lại.
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Minh Dương bực tức mở máy.
Ở đầu giây bên kia có tiếng cười chua chát :
-Minh Dương! Mẹ muốn chết!
-