Bầu trời dịu nhẹ, trong xanh, có thể nói là một ngày đẹp trời, nhưng lòng người thì đầy u ám.
Hạ Vy buồn lắm, giống khi cô bị bố mắng vậy. Bà Mai vốn rất tốt với cô, nhưng sao giờ lại như vậy? Nổi nóng bất kì lúc nào, cứ như cô là chất xúc tác để cơn giận giữ bùng phát lên trong đầu bà vậy. Hạ Vy đã làm sai gì chăng, hay cô gái ko xứng để được yêu thương?
Nghĩ đến đây nước mắt lại trực tuôn ra, ko có mẹ bên cạnh từ nhỏ, vẫn biết rằng người mẹ đáng kính còn sống trên thế gian này, nhưng lại ko thể gặp hay dù chỉ là nghe giọng nói, ko thể. Cô gái lại khóc, miệng cười mà nước mắt cứ trào ra. Đúng! Đúng là hạnh phúc ko bao giờ dành cho cô. Hạ Vy ngửa mặt nhìn bầu trời, khép chặt hàng mi ướt đẫm ép cho bao đau khổ chảy ra hết, cô mỉm cười gật đầu chấp nhận.
Bàn tay đầy quyền lực bỗng nắm vỗ vai cô bé :
- Cháu ko làm sai điều gì cả! Chỉ là do có những thứ người lớn thường nghĩ khác và nghĩ sai nên mới vậy!
Hạ Vy chẳng quay đầu lại, vẫn cứ ngửa mặt lên ko trung để tìm sự thanh thản.
-Chủ tịch! Tại sao lại phải nghĩ khác và nghĩ sai khi sự thật ko phải như vậy ak?
- Bởi vì quá khứ!
Cô bé mở tung đôi mắt to tròn ko giấu nổi sự tò mò :
-Quá khứ?
-Uk! Quá khứ! Đã từng qua và khắc sâu vết thương vào trái tim của họ, vậy nên đến bây giờ vẫn còn đau, mãi mãi còn đau nếu ko được chữa trị!
Hạ Vy gật đầu, lại cười, nhưng là nụ cười vui vẻ, thoải mái :
- Cháu có cách để chữa khỏi vết thương đó!
Cô gái nhỏ chạy vội vàng vào phòng bà Mai nhưng phòng khóa, cô chạy ra ghế, nơi bà hay ngồi. Đúng là bà ở đó thật.
Hạ Vy cúi đầu lễ phép :
-Có thể cho cháu gọi bằng bác như hôm trước ko ak? Chỉ lần này thôi! Cháu vẫn sẽ gọi nếu như bác ko đồng ý!
Bà Mai vẫn giữ thái độ như lúc trưa, chẳng từ chối cũng chẳng gật đầu.
Hạ Vy tiếp lời :
- Cháu biết vết thương trong tim bác rất lớn, mặc dù ko biết là lí do gì, nhưng hình như vì cháu mà nó lại tái phát.
Bà Mai vẫn như vậy, ko để ý đến cô bé đứng sau.
-Bây giờ hẳn là bác rất ghét cháu, nhưng trước đây bác đã từng xem cháu như một người thân, cháu rất vui. Bác muốn cháu làm gì để đền đáp ơn huệ ấy ak?
Bà Mai đã chịu quay đầu, ánh mắt sắc nhọn nhìn cô gái :
-Đó là ơn huệ với cháu sao?
Hạ Vy hít thật sâu,gật đầu.
Bà Mai cười chua chát :
-Vậy hãy tránh xa cuộc sống của ta ra!
Cô gái thở dài, cười nhẹ. :
-Cháu biết thế nào bác cũng nói câu này. Đúng vậy! Cháu nên đi! Thà là rời khỏi đây rồi để lại chút dấu ấn đẹp trong bác, còn hơn là ở lại để cuộc sống của bác bủa vây bởi giận giữ.
Hạ Vy định bước ra, nhưng chợt khựng chân lại.
-Còn nữa! Cháu tuyệt đối ko phải loại con gái ham vinh hoa phú quý như bác nghĩ. Cháu có thể chết đói chứ nhất định sẽ ko sống trên đồng tiền của người khác. Vậy nên về Minh Dương, bác ko phải lo đâu.
Bóng cô bé khuất dần sau hàng cây. Người phụ nữ bất chợt bật khóc như thể bao đau khổ, giận giữ, ghen ghét đang theo đó tuôn ra. Bà vốn đâu có ghét cô bé, con tim bà đâu có hận cô bé, nhưng sao lại hành động trái với con tim chỉ vì những lời khích bác của một đứa trẻ ranh chứ. Hẳn là cô ta còn xấu xa, đê tiện, bỉ ổi gấp trăm, gấp nghìn lần lời cô ta nói về Hạ Vy với bà. Là bà đã đúng hay sai đây?
Ngọc Châu đứng từ sân thượng nhìn xuống, vỗ tay cười vui mừng :
-Cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc. Nếu cậu đừng giai như đỉa đói thì kết cục đâu thê thảm thế này.
Hạ Vy đi rồi, nhưng trong lòng vẫn luôn tự hỏi, liệu có ai dõi theo cô, có ai tìm cô, có ai nhớ đến cô ko? Thực tế là có, nhưng có lẽ ko ai biết, cô gái cũng ko biết, một chàng trai đang buồn bã nhìn theo bóng dáng ấy qua ô cửa kính.