Buổi sáng bình yên. Chỉ có tiếng sóng xô vào bờ làm tan biến bọt nước trắng.
Nhớ lại hôm qua, quả là một ngày kinh hoàng. Minh Dương nhận ra rằng mình vốn là kẻ đê tiện, nhút nhát. Cậu vốn đâu phải là người dũng cảm như vẻ ngoài trước giờ mọi người luôn nghĩ. Cậu hoàn hảo quá đến mức chẳng bằng một kẻ đê tiện. Chiều qua, cậu đã ko giám đối diện với mọi người, cứ thế mà phi xe đi khỏi trước ánh mắt đầy căm phẫn.
Đã ở lì trên xe từ chiều qua đến giờ, đến lúc phải thoát khỏi cái nơi chật chội này rồi.
Gió lướt nhẹ khắt da thịt, mơn trớn trên mái tóc. Ngồi xuống một gốc cây to, cậu sẽ ngủ để quên đi những gì đã xảy ra.
Ông Long vẫn đứng lì ngoài cánh cửa đã đóng chặt. Trong lòng nóng như lửa đốt cứ sau mỗi lần nghe thấy tiếng bà Ánh Nguyệt hét lớn bên trong nhà. Từ sau vụ đâm hụt của cậu quý tử nhà họ Hoàng, bà bị loạn tinh thần, cơn đau đầu ghê gớm lại tái phát. Ông Long có hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ tình địch Lâm Thiên.
Trông thấy người đàn ông quyền lực kia chỉ vì lo lắng ẹ mình mà phải thức ngủ cả đêm, lại còn dầm sương ngoài trời, Hạ Vy rủ lòng thương, lén trốn ra ngoài gặp ông.
Vừa thấy cô bé bước ra, ông vội vã hỏi :
-Mẹ cháu sao rồi!? Ta đã mời bác sĩ tới đây, để ông ấy vào chữa bệnh ẹ cháu.
Hạ Vy thở dài, ái ngại nhìn vào cửa sổ.
- Cháu ko phải người quyết định! Bác ak! Nhưng bác có thể trả lời cháu, tại sao Châu lại đi cùng bác tới đây được ko?
Ông Long thở dài buồn bã :
-Nó vốn là do ta phái đến nhà cháu để dò la tin tức về Ánh Nguyệt. Ta chỉ muốn tìm gặp mẹ cháu để bù đắp sai lầm mà bố của ta đã gây ra.
Nói đến đây, tim Hạ Vy như bị rạch mạnh. Hóa ra tình bạn bấy lâu nay chỉ là giả dối. Hóa ra người mà cô luôn xem như chị em ruột lại đối tốt với cô chỉ để lợi dụng.
Tiếng ông Thiên từ trong nhà cắt ngang suy nghĩ của Hạ Vy :
-Để bác sỹ kia vào đi! Chỉ mình ông ta thôi.