Sau một hồi lâu chờ đợi, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Con người luôn ghét cảm giác phải chờ đợi, giống như biết bị bỏ mặc bên lề đường mà vẫn phải chấp nhận đứng yên.
Một lát sau, bác sĩ bước ra, cũng nhễ nhại ko kém ông Long. Trông cái điệu uể oải chán chường trên gương mặt ông cũng đủ biết có chuyện chẳng lành.
Ông Long sốt sắng hỏi :
-Sao rồi! Cô ấy sao rồi?
Một cái lắc đầu làm mọi hi vọng bấy lâu nay xây đắp bỗng nhiên sụp đổ. Ông Long đã ko từ bỏ ý định tìm bà Ánh Nguyệt, chỉ để đưa bà đến ngôi biệt thự do chính tay ông thiết kế, chỉ có hai người. Ông sẽ từ chức ở công ty, giao lại cho cậu quý tử và ở cạnh, chăm sóc cũng là để đền đáp cho những đau đớn mà người phụ nữ ông yêu thương nhất đã phải trải qua.
Nhưng giờ thì sao chứ!? Bà đâu còn đủ thời gian để được hưởng cái phúc phận ấy, khi khối u kia đang lớn dần trong não của bà. Giờ thì ông đã hiểu lí do vì sao ngày ấy ông Lâm Thiên mang bà đi mà ko nói gì cho ông, suốt 17 năm qua, ông Lâm thiên đem bà đến một nơi ko ai biết, kể cả con gái của bà, tất cả chỉ vì muốn bà tránh xa khỏi đau đớn, buồn khổ để cơn đau kia ko giằn vặt thể xác.
-Hoàng Đại Long.! Ông đã làm được những gì cho Ánh Nguyệt? Giúp gia đình cô ấy li tán, giờ lại muốn giúp cô ấy rời bỏ thế giới này hay sao? -Ông Lâm Thiên lao nhanh lại, túm lấy cổ áo đối phương. Hàm răng nghiến chặt như con hổ đói, ánh mắt nuốt chửng con mồi đã yếu thế.
Ông Long ko nói gì, nhìn qua cửa sổ, cái dáng người đang quằn quại vật lộn với cơn đau càng làm cho ông quyết tâm hơn nữa.
Minh Dương nhớ lại thỏa thuận với ông bố yêu quý, cảm thấy bản thân vô cùng ngu dốt. Ông đã hứa, chỉ cần tìm thấy người con gái kia để ông nói lời xin lỗi, ông sẽ từ bỏ ý định li hôn với bà Mai. Nhưng giờ thì khác, có voi muốn có tiên, cậu biết rằng 17 năm cất công tìm kiếm, ông Long sẽ ko chỉ nói một câu xin lỗi rồi từ bỏ luôn đâu, bởi vậy cậu mới phát điên vì thấy cảnh mẹ mình cô độc trong khi mẹ Hạ Vy thì được chăm chút nâng niu, hưởng trọn thứ tình cảm của bố mà mẹ cậu chưa bao giờ có được.
Một giọt sương yếu ớt cử động trên lá thu hút ánh nhìn của chàng trai. Sương trong veo như đôi mắt cô ấy. Sương trong veo như nụ cười cô ấy. Sương rời khỏi lá cô ấy cũng rời xa. Sương rơi xuống đất sẽ in hình trên đất. Cô ấy đi rồi để khoảng trống trong tôi. Với Minh Dương, Hạ Vy cũng giống nư giọt sương kia, là của ban mai, mãi mãi ko thuộc về cậu.