Như Giọt Sương Ban Mai

Mưa như nhẹ hạt hơn và gió khẽ vờn trên mái tóc dài đen óng. Hạ Vy sải những bước dài dưới hàng cây lớn, đưa mắt nhìn mũi dày vải đen đầy thích thú. Chiếc áo thể thao trắng đắt tiền rộng rãi ôm trọn lấy vóc người nhỏ bé. Cô ko muốn bỏ nó ra, càng lúc gió càng mạnh và chiếc áo lại truyền vào cô một hơi ấm lạ thường.
Bước chân cô gái nhỏ theo quán tính bước vào lớp. Khác với những trò nghịch ngợm của đám con trai, tiếng cười nói vui vẻ của đám con gái thường ngày. Tất cả đều im lặng khi mũi dày vải đen chạm vào cửa lớp, mọi ánh mắt đều lấy cô làm điểm nhìn chăm chú. Hạ Vy khẽ chột dạ, sực nhớ tới chiếc áo đắt tiền kia vẫn còn ở trên người. Phải chăng cả lớp đã nhận ra được chủ nhân thực sự của nó là ai?
Vội kéo chiếc áo xuống và cẩn thận bỏ vào cặp, cô gái gượng gạo cười đáp lại mọi người rồi vội về chỗ ngồi. Những ánh mắt kia vẫn ko thôi dò xét, nhìn trực diện vào cô. Hình như vấn đề ko phải là ở chiếc áo đó.
-Này nhóc con 11b2!
Nhóc con? 11B2? Hạ Vy nheo mắt khổ sở cười, lòng linh tính có chuyện ko hay xảy ra. Khẽ quay cái đầu cứng nhắc về phía sau, Hạ Vy vội cướp lời khi miệng ai kia đang chuẩn bị lên tiếng.
-Ha! Chào cậu! Cậu ko cần phải nói gì đâu. Xin lỗi tôi phải đi đây! Bye! Ko hẹn gặp lại.
-Nhật Quang vội túm lấy cánh tay nhỏ nhắn đang định cùng chủ nhân của nó cao chạy xa bay.
-Này! Tôi làm gì đâu mà cậu thấy tôi như thấy ma vậy?
-Đâu có. Tôi bận thật mà.
Nhật Quang đăm chiêu nhìn đôi mắt bồ câu đang nheo lại khổ sở.
-Bận gì? Tôi giúp!
Hạ Vy lắc đầu lia lịa, tưởng chừng cái đầu có thể văng ra khỏi cổ cô bất kì lúc nào. Sợ rằng mình đầu ko có tác dụng, cô xua tay lia lịa, ngỏ ý thật sự rất rất rất ko cần.
-Á! Cái này ko cần cậu giúp. Cậu ko giúp được đâu.
-Thật sao? Là gì vậy? Sao tôi ko giúp được cậu?
Hạ Vy lúng túng nhìn xung quanh tìm viện trợ, nhưng tất cả đều lờ đi ánh nhìn cầu cứu của cô. Chẳng ai dại gì mà giúp cô để rồi gây thù với Nhật Quang cả. Cậu sẽ cho họ rời khỏi ngôi trường này vô điều kiện hoặc thậm chí sống ko được, chết cũng ko xong nếu giám cả gan làm chướng ngại vật của cậu.
Hạ Vy gào thét trong bụng. Những lúc như thế này, IQ của cô hoạt động rất kém, lại càng ko nghĩ được ra chiêu gì để tự giải vây.
-Sao vậy? Ko nghĩ được lí do gì sao.? Nhật Quang nhếch miệng đắc thắng.
-Ờ thì... ờ thì... -Cô gái nhỏ lặp lại hai chữ ờ thì, cố kéo dài thêm thời gian để nghĩ cách. Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trên đầu cô, nhanh chóng truyền xung thần kinh xuống tay, ra lệnh cho tay ôm lấy bụng, khẽ chau mày.
-Tôi muốn đi wasinton city...
-Ko khó! Tôi sẽ dẫn cậu đi.
-Hả!?
-Cậu muốn đi Hàn Quốc tôi cũng sẵn lòng.
Hạ Vy méo mó mặt mày, cúi sát người xuống, tay ôm chặt bụng, tư thế chuẩn bị...
-Ý tôi là "đau bụng "...!
Vừa nói hết câu, đôi giày vải đen đã chạy như bay ra khỏi lớp trước bao con mắt ngỡ ngàng. Vài con mắt ghen ghét của mấy nàng moi đỏ má hồng trộm lườm theo hướng cô gái đã đi xa. Góc bên kia xì xào bàn tán ko ngớt. Ánh mắt ghê sợ của người nổi bật nhất giữa đám đông phóng tia nhìn nảy lửa làm tất thảy mọi người sợ hãi, trở về trạng thái ban đầu khi cô gái mới đến lớp.
-Ai làm Hạ Vy khó xử, tự biết kết cục.
Cô gái nhỏ mở cửa nhà vệ sinh và nhanh chóng lọt người vào trong. Khẽ thở phào và tự khen mình quá sáng suốt với màn tẩu thoát cực khôn ngoan. Hạ Vy nghe thấy có tiếng thút thít phía trong phòng kế tiếp. Thôi ngắm mình trong gương, cô gái nhỏ tò mò tiến lại gần. Phía bên trong phát ra giọng nói quen thuộc...
-Giỏi lắm! Tôi chưa bao giờ bằng cậu hết. Nhưng tôi sẽ khiến cậu thê thảm hơn tôi bây giờ!
"Là Ngọc Châu! Cậu ấy sao vậy? " Hạ Vy tự hỏi trong đầu, tai vẫn cố lắng nghe những động tĩnh phía trong.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, hai đôi mắt nhìn nhau, một lúng túng và một sợ hãi.
-Hạ Vy! Cậu đã nghe thấy gì rồi?
Hạ Vy vẫn chưa khỏi bàng hoàng nhìn cô bạn mắt còn đỏ hoe.
-Ak! Ờ?! Ko gì hết! Tớ vừa vào thôi.
Ngọc Châu né tránh ánh nhìn của cô gái nhỏ, khuôn mặt hằn từng tia giận giữ, lặng lẽ bỏ đi.
Hạ Vy ngơ ngẩn nhìn theo : "chẳng lẽ Ngọc Châu đang yêu? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui