Như Giọt Sương Ban Mai

Gió khẽ vờn trên tà áo trắng của thiếu nữ 16 tuổi. Trong sâu thẳm trái tim cô có chút hồi hộp nhưng lí trí thì đang vô cùng lo lắng. Chẳng biết lát nữa khi ngồi cùng xe với chàng trai ấy, cô sẽ phải làm gì, nói gì, ánh mắt ra sao?
KÉT! Tiếng phanh xe kéo dài thay lời chào buổi sáng. Hạ Vy biết ý leo lên ngồi hàng ghế sau. Xe chuyển bánh, đôi mắt cô né tránh nhìn xung quanh nhưng trong lòng vẫn luôn tự hỏi, liệu đâu đó trong trái tim cậu ấy có để ý đến mình?
Minh Dương muốn cất tiếng hỏi, nhưng rồi lại thôi. Qua gương chiếu hậu, ánh mắt và vẻ mặt buồn của Hạ Vy làm tim cậu nhói. Cậu muốn nói điều gì đó!!!!
Xe của Ông Long đang ở đằng trước kia, Minh Dương cố giữ khoảng cách xa để ko bị phát hiện. Nhưng ko, một ai đó đang nằm chắn ngay giữa đường đi buộc cậu phải dừng xe gấp. Minh Dương xuống xe, lại gần người bị bịt mặt phía trước.
BỘP! Cậu. Chỉ kịp nghe một tiếng ấy, rồi trời đất như quay cuồng, sau đó là đen tối, chẳng còn ý thức được điều gì đang xảy ra.
Hạ Vy đã mở được cánh cửa ô tô bị khóa chặt sau một hồi vật lộn với nó. Cô định chạy lại xem Minh Dương thế nào thì bị một tên đầu trọc chấn lại, tiếp đó là tiếng cười chua ngoa của Ngọc Châu phía sau.
-Xin chào cô bạn!
Hạ Vy ko thể tin nổi vào mắt mình, đôi mắt mở to để thấy rõ hình ảnh của người bạn thân sau lớp nước mắt.
-Ngọc Châu! Sao ... sao... cậu ... sao ...sao lại như vậy?

-Sao! Sao! Sao! Bây giờ tôi là sao? Ngạc nhiên ko?
-Cậu! Cậu... cậu bày ra... những chuyện này..? Tại ... tại ...sao? Gia đình tôi... đâu làm gì.... có lỗi với... cậu đâu?
-Câm miệng! Cậu biết gì mà nói! Là ai hại tôi ko có cha? Là ai hại mẹ tôi phải chết trong cô độc.?
-Việc đó đâu có liên quan đến tôi, bố mẹ tôi chứ?
-Cậu cướp đi người tôi yêu? Tôi sẽ lấy lại những gì đáng lẽ là của tôi. Bằng mọi giá! Cậu như thế này vẫn chưa thỏa lòng tôi đâu!
-Vậy việc giả ma giả quỷ ở phòng trọ, chuyện tôi bị bác Mai ghét, đều là do cậu sao?
-Vậy cậu nghĩ ai cũng ngu dốt như mình sao? Tôi để Minh Dương biết cậu ko được an toàn khi ở khu trọ, cậu ta sẽ đưa cậu về ngôi biệt thự đó, vừa đúng với mong muốn của ông Long, vừa là để phu nhân biết được sự thật. Phu nhân sẽ vì cậu mà đau khổ, người yêu mẹ hơn mạng sống như Minh Dương, dĩ nhiên là sẽ hận cậu dù cậu ta rất yêu cậu.
-Nhưng... nhưng là vì lí do gì mà cậu lừa dối tôi suốt bao năm qua chứ?

-Vì cậu cướp bố tôi!
Hạ Vy sững người, đôi mắt cô ướt nhẹp, mờ dần sau nước mắt. Cô gục xuống đường, ôm lấy lồng ngực mà khóc, đầu lắc mạnh để chối bỏ sự thật phũ phàng.
Ngọc Châu tiếp lời.
- 17 năm trước, ngày mà mẹ cậu biến mất cùng bố chính là lúc mẹ tôi phát hiện mình đã mang thai.
Tiếng nấc nghẹn ngào kiến cô gái nhỏ ko nói thành tiếng :
-Cậu... với...t ... tôi... là ...là. ..h..ha..i ch..ị em.?
Cô bạn váy đỏ ngắn đến ngang đùi, giậm mạnh đôi cao gót xuống mặt đường :
-Tôi ko phải chị cậu. Mẹ đã chết vì bị tai nạn năm tôi 3 tuổi. Bà bị mọi người xung quanh dè bỉu, thành kiến nên lấy rượu làm vui. Vậy nên bà mới chết! Tất cả là tại mẹ con cậu. Nếu ko phải mẹ con cậu, nếu ko phải vì bố biết mẹ cậu đang mang trong mình giọt máu của ông Long, ông ấy sẽ ko đi theo mẹ cậu mà bỏ mặc mẹ con tôi.
-AI NÓI VẬY???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận