Ông Thiên tiến lại đỡ Hạ Vy đứng dậy. Cô con gái đã quá mệt mỏi vì cơn đau nơi sâu thẳm trái tim, cũng chẳng còn sức để từ chối sự giúp đỡ của cha mình.
Ngọc Châu cười lớn :
-Ha ha ha! Xem cha con họ thương nhau chưa kìa!
Ông Thiên đến gần Ngọc Châu, đặt hai tay lên vai con gái :
-Châu ak! Vy là em gái con. Nó là em ruột của con. Nó kém con 1 tuổi.
Ngọc Châu trừng đôi mắt ngấng nước nhìn cha :
-Nói láo!
-Nó đúng là em con. Bố và Ánh Nguyệt về quê được một năm thì cô ấy chủ động đề nghị kết hôn. Sau khi sinh Vy, vì ông Long ráo riết tìm cô ấy nên bố mới đưa Ánh Nguyệt đến ngôi làng ven biển, ko ai tìm được cô ấy cả. Còn về mẹ con, là bố đã sai. Khi biết cô Ánh Nguyệt có tình cảm với ông Long, bố đã rất buồn, gọi mẹ con đi uống rượu giải sầu, vậy nên.... Nhưng bố thề! Bố ko hề biết về sự có mặt của con trên thế giới này.
Ngọc Châu hất mạnh đôi tay gầy guộc của người cha bấy lâu nay cô nhung nhớ, thèm khát được một lần nằm vào lòng như cô em gái...
-Ko đúng! Ông lừa tôi! Ko phải sự thật!
-Là thật! -Minh Dương đã đứng dậy sau khi hạ gục tên đầu trọc. Sau gáy cậu vẫn còn đau ê ẩm, nhưn vẫn cố làm ra vẻ tỉnh táo, vì cậu biết chỉ có cậu mới giải quyết được việc này . ... -Ông ấy nói đúng. Trong khi cho người tìn kiếm bọn họ, bố tôi đã biết về mẹ cô nên cho người theo giõi, hi vọng tìm ra manh mối. Cho đến khi có người liên lạc được với ông Thiên, thông báo việc mẹ cô mất, bố tôi đã tìm đến đây, nhưng ko thấy cô Ánh Nguyệt, vậy nên đem cậu về, ấp ủ kế hoạch này vì sợ bứt dây động rừng.
Giờ người gục ngã lại là Ngọc Châu, cô bịt tai lại để ko nghe thấy những gì Minh Dương vừa nói, nhưng vô ích, nó vẫn cứ lảng vảng quanh thính giác của cô.
Cô gái váy đỏ đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn chàng trai, chút hi vọng cuối cùng về hạnh phúc gửi trọn vào ánh nhìn ấy...
-Còn cậu...Minh Dương...14 năm qua có một lần nghĩ về tôi?
Minh Dương nhếch môi :
-Đã từng thương hại! Nhưng chỉ còn là ghê tởm kể từ khi cậu làm việc ấy cho bố tôi.
Ngọc Châu cố gắng tự đứng dậy, cô cự tuyệt mọi sự giúp đỡ, kể cả bố. Cô cười đau khổ, bước đi , và cái gật đầu như sự chấp nhận.
-Tôi hiểu rồi! Hiểu rồi! Cuối cùng tôi vẫn thua cuộc sau bao nhiêu nỗ lực. Tôi thua con bé kia, thua rồi, thua hết rồi... ha ha ha. Thua rồi Châu ơi. Ha ha ha
Ba người đứng nhìn cô gái bước đi nặng nề. Chẳng ai hiểu cô ấy muốn làm gì, nhưng cũng ko ai muốn đuổi theo.
Ngọc Châu bỗng cắt tiếng cười ma mị, quay lại nhìn những người phía sau :
-Còn ko mau theo tôi?