Gió thu nhè nhẹ thổi từng đợt lướt trên ngọn cây cao. Từ trên sân thượng của ngôi trường Đại Long có thể quan sát hết thảy mọi thứ đang diễn ra phía dưới, như một màn hình thu nhỏ để những người đứng đầu nắm bắt tất cả vào lòng bàn tay. Hai nam sinh tựa tay vào lan can, để mặc từng đợt gió khẽ vờn lên tóc. Tia nắng yếu ớt cuối thu đọng lại trên hai khuôn mặt thanh cao,từng đường nét đều hoàn mĩ như bàn tay phép thuật nào đó đã dày công tạo nên. Một người mang vẻ lạnh lùng, cao thượng khó chạm đến, ánh nhìn xuyên thấu vào khoảng không, một người nông nổi, ngạo mạn. Cả hai tưởng chừng tách biệt, song lại là cặp mĩ nam nổi tiếng của Đại Long, cần sắc có sắc, cần tài có tài, nắm bắt hết thảy mọi quyền lực ở ngôi trường danh giá này. Người đứng nhất, kẻ đứng nhì, song mười mấy năm qua, họ vẫn luôn là bạn thân, chỉ riêng hai người họ-Minh Dương và Nhật Quang, ko có bất kì ai đủ khả năng để làm người thứ ba.
Nhật Quang trầm tư nhìn xuống sân trường, ánh nhìn phớt lơ tất cả.
Thi thoảng lại cười vu vơ, quay sang hỏi Minh Dương:
-Cậu đã bao giờ thích ai chưa?
Câu hỏi cùng thể loại mà ông Long đã từng hỏi, cậu khẽ nhếch miệng nhạt nhẽo.
-Từ lúc nào mà cậu với bố tôi có chung sở thích hỏi người khác những câu vô vị như vậy chứ?
Nhật Quang khẽ cau mày liếc cậu bạn vẻ khó chịu.
-Thằng này! Trung tâm gây mất hứng!
Minh Dương vẫn vây, cái cười bí hiểm dường như đã thành một phần trong phong cách của cậu. Trong khối trí óc lạnh buốt vốn ko có chỗ cho bất kì ai lại hiện lên hình bóng của cô nữ sinh ấy. Chết tiệt! Là lần thứ hai rồi! Cô ta thật lì lợm, giám đeo bám cả vào trí nhớ của cậu. Cậu ko được phép rung động. Đôi mắt sâu thẳm khép hờ khẽ mở ra để ko phải nhớ dến ai kia, chỉ là một chút cũng ko được phép.
Minh Dương hừ nhạt :
-Sao vậy? Thích ai rồi sao?
Nhật Quang giật mình, cố lấy lại vẻ ngoài cao ngạo.
-Cậu đang nói ai thế?
-Ko nói với cậu chẳng lẽ tôi tự kỉ?
Nhật Quang nheo mắt, lắc đầu.
-Chịu thôi! Lại để cậu đoán trúng rồi.
Minh Dương vẫn buông ánh nhìn vờn theo cành lá, khoanh tay trước ngực, chiếc áo khoác đắt tiền bám lấy hai bờ vai rộng.
-Ko cần nói cũng biết, mặt cậu hiện lên dòng chữ "tôi đang yêu " kìa.
Nhật Quang đưa tay sờ khắp mặt, bộ dạng lo lắng.
-Ở đâu thế, làm gì có.
-Yên tâm đi! Cả thế giới này cũng chỉ có mình tôi đọc được suy nghĩ của câu thôi. Là hotgirl nào vậy?
-Lần này thì sai bét!
-Tình yêu đầu của cậu ko phải hotgirl? Thật khó tin!
-Một cô nhóc ngốc nghếch. Ngốc đến nỗi ko biết tôi là ai. Ko hiểu sao tôi lại có cảm tình với cô ấy.
Cô nhóc ngốc nghếch, người duy nhất ko biết Nhật Quang là ai, chỉ có thể là nữ sinh hôm đó đã vô tình đụng phải cậu. Minh Dương thản nhiên bước đi ko nói câu gì. Cậu bạn cũng quá quen với thái độ kì quái này nên chẳng cần quan tâm, tiếp tục theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Minh Dương vốn đâu thừa hơi lo chuyện bao đồng, cho dù bất kể người đó là thân thiết, cậu cũng chẳng quan tâm.
Bóng dáng nam sinh nhẹ bước quanh khuôn viên trường, nơi mà cậu cảm thấy yên tĩnh nhất. Hình bóng nữ sinh lại hiện lên trước mắt cậu. Là thật hay do ảo giác? Chẳng lẽ cậu thích cô gái đó sao? Có tiếng hát trong veo chạm vào tai Minh Dương, cậu chợt nhận ra rằng cô gái ấy đang ở đây, cả nụ cười, ánh mắt đều thật hồn nhiên khiến trái tim cậu khẽ rung rinh. Cảm xúc đầu tiên của hai con người tưởng chừng ko ai có thể chạm đến được lại cùng dành ột cô nàng cỏ dại.