Hai người vui vẻ cùng nhau, Trịnh Thành Dương nhanh chóng mặc lại quần áo, nhìn thiên hạ nằm trong chăn bông màu trắng đang nằm mơ màng, thiêu thiểu đi vì muốn ngủ.
Bây giờ đã chợp tối, Trịnh Thành Dương rời khỏi phòng.
Phương Hoa nâng người dậy, nhặt lên quần áo, chưa kịp đi vào phòng tắm thì của phòng lại bị mở ra.
Phương Hoa nhanh chóng chụp lấy chiếc chăn bông bọc lại thân thể, ánh mắt đề phòng nhìn đến phía ra vào.
Trình Gia Hân xuất hiện với gương mặt khinh bỉ, đi đến trước mặt Phương Hoa kiêu ngạo chế giễu "Nghe nói có người bị đuổi lại không chịu đi."
Nói xong một câu, cô ta vểnh lên nụ cười nửa miệng "Còn lấy thân thể mua chuộc để được ở lại, thật sự..."
Trình Gia Hân nâng lên bàn tay kiêu xa hoa mỹ, chăm chút nhìn móng tay của mình lại liếc sang nhìn Phương Hoa "Đĩ không ra đĩ, điếm không ra điếm, cậu tự hào quá nhỉ."
"Cậu muốn cái gì đây?" Phương Hoa lạnh giọng, màn giễu cợt giống như có kịch bản.
"Sau khi tán gia bại sản, Phương tiểu thư của chúng ta cũng biết lấy thân làm tiền" Trình Gia Hân tấm tất mỉm cười "Cái Phương gia chắc tự hào lắm khi có đứa con gái như cậu."
"Nói đủ chưa?" Phương Hoa lạnh mặt, tôn nghiêm của bản thân bị chà đạp cô còn có thể bỏ qua.
Nhưng nếu không phải Trịnh gia thì không bao giờ được phép mở miệng động chạm đến gia đình cô, không có tư cách "Đủ rồi thì biến ra ngoài, tôi không hoan nghênh cậu."
"Đúng rồi" Trịnh Gia Hân bật cười, gương mặt diễm lệ ánh lên khinh miệt "Chỉ tiếp đàn ông nhiều tiền thôi."
Chát.
Âm thanh đau điếng phát ra, gương mặt Trình Gia Hân nghiêng sang một bên, gò má sau cái tát kia bắt đầu đỏ ửng.
Chẳng biết từ đâu, vừa hay ngay lúc này, Trịnh phu nhân đi vào phòng Phương Hoa.
Bà không nhìn thấy Gia Hân, đột nhiên cô đi đâu mất, trên đường lên phòng Trịnh Thành Dương tìm Gia Hân gặp bác Lí, hỏi bác Lí thì bác bảo nhìn thấy Gia Hân vào phòng Phương Hoa, vốn không an tâm về cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ kẹp giữa Trịnh Thành Dương.
Bà lo lắng hai người sẽ có vấn đề nên đi vào kiểm tra, vừa hay lại chứng kiến cảnh tượng một cát tát đau đớn kia.
Phương Hoa nhìn thấy Trịnh phu nhân, thu lại bàn tay nắm giữ lại chăn bông, không để da thịt trần trụi bị phô ra.
Trịnh phu nhân đi đến với gương mặt lạnh "Chuyện gì vậy hả? Tại sao lại đánh người?"
Gia Hân lộ ra gương mặt yếu đuối, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trịnh phu nhân, run rẩy tựa vào lòng tay bà uất ức giải thích.
"Con chỉ là...!Vừa rồi nhìn thấy anh Dương đi ra từ phòng cô ấy...!Rõ ràng hôm qua anh Dương đuổi cô ấy đi rồi nhưng mà cô ấy cứ ở lại...!Còn quyến rũ anh Dương lên giường...!Vừa rồi con bảo cô ấy không được làm như vậy...!Thì bị đánh...Hức..."
Màn yếu đuối đáng thương ấy, Phương Hoa chỉ có thể cười trừ, nhanh vội lý giải "Con không có, là cô ta xúc phạm gia đình con."
"Cô..." Trịnh phu nhân tức giận trừng mắt, nghe xong những lời Gia Hân nói càng thêm phẩn nộ "Cô quyến rũ con trai tôi, đuổi thì không đi còn đánh con gái nhà người ta, loại con gái như cô đúng là không biết xấu hổ."
"Không phải như bác nghĩ đâu" Phương Hoa muốn giải thích nói nhanh, Trịnh phu nhân hất hủi cất giọng lạnh nhìn cái gai trong mắt "Nhìn lại bản thân cô xem có ra trò trống gì không?"
Cô biết, lúc nào cô chỉ bọc chăn bông, biết giải thích như thế này trong khi...!Trịnh phu nhân cũng chẳng muốn tin cô.
Phương Hoa bất động, tay siết lại chăn bông bao quanh mình.
"Xúc phạm gia đình cô à? Thế tôi hỏi, gia đình cô có cái gì tốt mà không cho người khác xúc phạm?"
Phương Hoa hoàn toàn miệng khô lưỡi đắng, trước lời chất vấn nằng nề từ Trịnh phu nhân.
Người của Trịnh gia, cô không thể kháng, vì gia đình cô mắc nợ người ta quá nhiều, không có tiếng nói nào để phản kháng lại nếu đối phương là Trịnh gia.
"Từ lão già độc ác, tham mê hư vinh hại cả bạn chí cốt đến thằng con trai tham mê sắc dục đến một đứa trẻ mười lăm tuổi của không bỏ qua.
Tôi cũng cho rằng cô tốt hơn bọn họ nhưng nhìn xem...!Nhìn cô bây giờ xem, quyến rũ con trai tôi, đuổi thì không đi, mặt dày còn không biết nhục nhã là gì."
"Không phải..." Phương Hoa run rẩy trước những lời mắng rủa cay đắng, cô muốn biện minh, cô muốn giải thích, nhưng lời bị chặn ở họng.
Cổ họng cô khô đắng lại, không tài nào cất ra được một âm thanh nào.
Trước mặt Trịnh phu nhân, trước những chất vấn mắng chửi cay đắng, Phương Hoa nhỏ nhoi như con chó nhỏ bị ăn đòn, cúi đầu đứng im.
"Cô cho rằng gia đình mình cao quý lắm sao? Chỉ toàn một lũ lừa lộc, làm người da mặt cũng đừng dày quá, thứ hám danh hám phận đeo bán con trai tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ở với nó, tôi không chấp nhận loại con gái bẩn thiểu vô sỉ như cô."
Mắng lớn, dứt lời Trịnh phu nhân dắt tay Trình Gia Hân rời đi.
Phương Hoa như người chết đứng, hồn xác không phân nhập, nước mắt theo từng lời mắng nhiếc của phu nhân đong đầy và đong đầy.
Đến khi bà đi thì chúng đầy tràn trên khoé mi, tuông trào như suối sa nóng rực.
Khi bà mắng, đến thở cũng không dám, người của Trịnh gia lúc nào cũng mang theo uy lực áp đảo Phương Hoa.
Cô chết lặng, nước mắt cứ hời hợt rơi vô kháng.
Bẩn thiểu, vô sỉ...
Nghe thực hay, hay đến lòng Phương Hoa quặn thắc từng cơn tê dại.
Chuông điện thoại trên tủ nhỏ reo lên, Phương Hoa nâng lên bước chân khô lạnh, tay cầm lấy điện thoại.
Dòng chữ Trần Nghĩa kia, lau đi dòng nước mắt, Phương Hoa hít sâu một hơi nghe máy "Alo..."
"Hôm nay tôi đã xác thực được rồi, tin tốt mà hôm trước tôi nói, cậu còn nhớ không?" Âm thanh Trần Nghĩa phấn khởi.
Đã chùi nước mắt đã trấn an bằng một cái hít thở bình ổn, nhưng nghe giọng nói Trần Nghĩa vui vẻ ôn nhu kia, Phương Hoa không nhịn được muốn khóc cắn môi phát ra âm thanh bủn rủn "À...!Ừ..."
"Cậu làm sao vậy? Đang khóc sao?" Tràn Nghĩa lo lắng hỏi "Trịnh thiếu lại bắt nạt cậu sao?"
Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, môi mấp mấy run lên cùng chiếc mũi cay nồng, bàn tay run tay nâng lên chùi nước mắt lắc đầu vội "Không có...!Ừm..."
Cô cắn môi, muốn kiềm lại nhưng không được, tay chùi hai hàng nước mặt lại chùi thêm hai hàng nước mắt mới chạy xuống.
Bất lực chùi bao nhiêu cũng không hết, mũi nghẹn cùng miệng đắng nức nở phát ra âm thanh.
"Có chuyện gì, Trịnh thiếu làm gì với cậu? Không sao đâu Phương Hoa, cậu đừng khóc" Trần Nghĩa bên trong điện thoại lo lắng, âm thanh trầm thấp trấn an.
Phương Hoa mệt đến ngồi xuống, tay run rẩy cầm điện thoại tay liên tục chùi má, chùi mắt lại chùi mũi.
Cô ngồi gục đầu, bắt đầu nức nở thể lương, vỡ oà qua điện thoại khóc lên đau đớn.
Người ta có xu hướng yếu đuối, đang cố gắng gồng gượng cách mấy chỉ cần ai đó nói một câu an ủi, thế là sẽ vỡ oà, chẳng thể nào cầm cự được những cảm xúc dâng trào lúc ấy.
Lần đầu tiên cô khóc như vậy trước người khác, có lẽ do lúc này, tổn thương quá lớn, đến mức Phương Hoa kiêng cường cách mấy cũng không chống đỡ nổi.
Không có lấy một người làm điểm tựa nên lúc này, người duy nhất luôn tìm cách giúp cô và trêu đùa cho cô vui qua những dòng tin nhắn lại trở thành điểm dựa duy nhất cho Phương Hoa.
Cô nức nở thê lương, bao nhiêu đau đớn dâng trào, đau lòng vỡ oà qua điện thoại.
"Làm ơn...!Đưa tôi ra khỏi đây...!Làm ơn..."
Không đủ mạnh mẽ, không đủ kiêng cường, Phương Hoa chịu đựng đến đây là đủ..