Bầu không gian chật hẹp trong xe cùng không khí nóng như lửa bỏng, giao hợp hai cơ thể cùng mị âm rên rỉ của cô gái tạo nên bản tình ca.
Mái tóc dài bung xoã rối bời, gương mặt cô hái đỏ bừng, đôi mày nhíu chặt lại chống chọi, đôi mắt nhắm chặt, uất ức ứa ra giọt nước mắt nóng hổi.
Những giọt nước mắt hoà trộn vào mồ hôi, xoay mặt nghiêng về một bên, nước mắt chạy qua xương mũi thấm xuống ghế đệm.
Từng đợt va chạm của người đàn ông khiến cho cô gái run lên từng hồi, hơi thở vội vàng gấp rút phản phất từ miệng nhỏ.
Quần jeans bị ném xuống gầm xe, lớp bảo vệ mỏng manh bị xé rách một bên, để lộ ra u hoa mềm để anh ta xâm phạm, một bên quần mỏng còn vướng mắc bên đùi ngọc.
Áo bị vén lên trên ngực, hai gò bồng đào vì va chạm của anh ta mà run động nảy lên từng nhịp.
Cảnh xuân tuyệt đẹp, Vũ Minh Tân vô cùng chiêm ngưỡng, thân thể tuyệt đẹp mà anh thầm thương trộm nhớ đang hiện hữu ngay trước mắt.
Đơn nhiên anh sẽ chẳng thể bỏ sót bất kì một chi tiết nào, bàn tay giữ ở đùi men theo làn da chạm lên bụng dưới đang phìn to.
Theo những lần anh đi vào, bụng dưới gồ lên hình dạng của anh, đẹp đến mức tuyệt vời.
Tâm trí Huỳnh Giai Mẫn quay cuồng, hàng lông mày thanh tú chau chặt vào nhau, thái dương nhăn nhó.
Đôi bàn tay với đầy băng cá nhân túm chặt lại, cố gắng chống chọi với những cơn khoái cảm điên dại.
Ngăn chặn chính mình sảng khoái, cô không muốn phục tùng, đến mức cắn chặt lại cánh môi.
Cơn sảng khoái càng lúc càng đổ đến, Huỳnh Giai Mẫn càng siết chặt bản thân, chống chọi với dục vọng kia.
Cô càng không viết rằng việc bản thân cố gắng chống chội kia, cơ thể căng cứng siết chặt lấy anh ta, u hoa hút lấy vật thể xâm nhập siết chặt.
Như thế càng làm cho Vũ Minh Tân sảng khoái, đến từng dây thần kinh đều in rõ trên thái dương, khoé môi vểnh cao tán thưởng "Tiện nhân này, thật chặt."
Cánh môi màu hồng mấp mấy, tham lam hít thở bằng miệng, cùng từng đợt va đập làm cho Giai Mẫn nấc ra âm thanh rên rỉ nho nhỏ.
Cảm giác giống như đang phiêu bạc ở chốn dục vọng cuồng loạn, càng lúc càng nóng bức, di chuyển ngày một nhanh.
Âm thanh lách tách ướt át, sột soạt nhơm nhớp đến thẹn, từng một cái đi vào sâu tận hoa tâm tạo ra âm phong phốc.
"Mm...!Không!" Lắc đầu thật mạnh, đôi mắt tròn đỏ hoe mở ra nhìn gả đàn ông đang ngự trị, kịch liệt từ chối "Không! Đừng!"
Chỉ thấy anh ta nhếch môi, đôi mắt màu đen đục ngầu dục vọng chằm chằm nhìn vào Giai Mẫn, đôi bàn tay to nắm chặt thắc lưng của cô, chính anh di chuyển mạnh mẽ hơn.
"A..." Nấc ra một âm, nuốt xuống nước bọt, gương mặt đỏ ửng cố gắng giữ lấy ý chí nhỏ nhoi.
Bàn tay nhỏ với ba vết băng cá nhân quấn trên những đốt ngón tay chạy xuống thắc lưng, chạm đến bàn tay của anh, nhanh chóng muốn gỡ ra tay kia đang kìm lại hông Giai Mẫn.
La ta lách lách cùng âm thanh mỗi một lần anh ta tiến sâu vào hoa tâm phong phốc, đầu Giai Mẫn sắp nổ tung.
Cánh tay nâng người dậy, cánh tay yếu ớt chóng đỡ cả cơ thể run rẩy, bàn tay đẩy ra tay anh, chân đạp lên đệm ghế nhấc lên chính mình.
Muốn nhích người ra xa anh một chút, Vũ Minh Tân hất bàn tay Giai Mẫn đi, nắm lấy eo nhỏ ghì chặt xuống, ưỡn lưng đẩy hông thúc sâu.
"Á..." Không tránh đi lại còn bị nhấn xuống, Huỳnh Giai Mẫn thét lên một tiếng, chân đạp loạn xạ xuống đệm ghế và không trung.
Nước mắt như mưa tuông xuống cùng những cái lắc đầu điên cuồng, cô không muốn nữa, cảm giác in ỏi trong ngực, bức rức phía dưới chạy lên đại não.
Cô biết rằng sắp cao trào, Huỳnh Giai Mẫn chính là không muốn cao trào nữa, bởi vì bị anh ta bức cho đến ra như thế, mỗi một lần cô sảng khoái cao trào, anh sẽ cười như thể rất khinh thường cô.
Cô không muốn ra thêm nữa, sẽ bị khinh thường.
Lý trí ngăn cản là thể, nhưng đó là phản ứng sinh lý, không tài nào có thể ngăn cảng.
Huỳnh Giai Mẫn cắn chặt cánh môi, đến mức bờ môi tứa ra máu đỏ, đôi mắt nhắm thật chặt lại, vừa sung sướng do khoái cảm vừa thống khổ tinh thần sụp đổ.
"Aa..."
Rên rỉ một âm mê muội, hai bên đùi non co rút, u hoa sưng múp ứa ra chất dịch màu trắng, ngừng rên rỉ là những hơi thở gấp gáp, cơ thể Giai Mẫn buông lỏng, mùi vị vốn dĩ rất ngọt lại thêm phần ngọt ngào hơn.
Cao trào tuông ra, phản kháng vô lực, gương mặt cô trở nên trắng bệch, không thể phân biệt đâu là nước mắt đâu là mồ hôi trên gương mặt cô nữa.
"Dâm đãng, mới động có một lúc đã ra bao nhiêu lần" Vũ Minh Tân cười cợt, ngón tay chạy trên da thịt chạm vào bụng dưới đang phình to, ấn ấn vào phần bụng gồ lên kia.
Huỳnh Giai Mẫn lần nữa nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm giác môi miệng khô khát đi, bị cái chạm kia làm cho bả vai run lên.
Đôi mắt vô thần nhìn lên trần xe, chẳng muốn nhìn thấy anh ta nữa, nhanh chóng buông xuôi chính mình, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe nhắm lại.
Một cách tự hủy, anh muốn làm gì cứ làm, Huỳnh Giai Mẫn không kháng nữa.
Thái độ đó trong mắt anh biến thành thờ ơ, lạnh nhạt chối bỏ, Vũ Minh Tân nhíu lại lông mày, cánh môi co giật lên.
Cô không thừa nhận? Vẫn là thờ ơ như thế?
Anh nhanh chóng rút ra phân thân, lật úp cô quỳ rạp trên ghế, Huỳnh Giai Mẫn hoàn toàn buông lỏng, anh rất dễ lật úp cô, đem hai ngón tay đâm vào bên trong sưng húp nóng rực kia, lôi ra những sợi tơ nhớp nháp.
Hướng đến lỗ nhỏ phía trên vẫn chưa có chạm qua, mà không, anh chưa chạm qua còn nơi đó có bị ai khác chạm qua hay không còn chưa biết được.
Nghĩ thế lại càng khó chịu, trực tiếp mang ngón tay ướt đẫm đâm vào, không một chần chừ, cứ thế đâm thẳng vào.
Huỳnh Giai Mẫn bị đánh tỉnh, nhanh chóng cứng ngắt như tảng băng, đôi mắt mở to, quỳ rạp như thế, cô chỉ nhìn thấy đôi bàn tay của bản thân.
Cảm giác phía dưới bị khai phá, ngón tay đẩy sâu, đau đớn bắt đầu chạy lên đại não.
"A...!Anh đừng..." Nhanh chóng hạ khuy mông xuống, người kia liền nắm lấy eo cô nâng lên, Huỳnh Giai Mẫn luồn tay ra phía sau bắt lấy một tay Vũ Minh Tân, cơ thể lập úp liền xoay ngược lại.
Trì người như muốn xuyên thấu qua đệm ghế nào không để cho anh bắt lên, đôi mắt mở to kinh hãi.
"C...!Cái đó...!K...!Không được..." Cô bị doạ, mặt mày trắng bệch, anh đã tàn sát bữa bãi u hoa của cô, anh lại còn muốn động vào nơi còn lại? Không, cô sẽ chết mất.
Ngón tay tuột ra, Vũ Minh Tân lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh băng như muốn giết người, phung ra lời tuyệt tình "Tiện nhân như em cũng biết sợ? Nói không chừng đã qua bao người rồi, đến lượt tôi thì lại cao quý quá."
Lời nói cay độc như đấm vào tâm thất Giai Mẫn, đình chỉ giãy dụa, trái tim tan nát thành mảnh vụng, tứ chi tê tái đi.
Hàng mi dày rũ xuống, dưới ánh đèn xe phản chiếu bóng mi run rẩy, cô không nói gì nữa, đau khổ trên gương mặt hoá thành trò bụi, xoay mặt đi, bàn tay cũng buông ra tay anh.
Bị nhục mạ như thế, trong mắt anh đã sớm không coi trọng cô, cô có phản ứng cũng chẳng được gì, qua mắt anh điều đó biến thành tỏ vẻ thanh cao, quý thượng.
"Thôi...!Tùy anh."
Buông xuống tự trọng, mà không, trong mắt người này Huỳnh Giai Mẫn làm gì có tự trọng.
Vũ Minh Tân như ý, bàn tay rà soát qua huyệt nhỏ bên dưới, đẩy cao hông lên, đem chính mình nhét vào, khoái cảm tự mãn, bắt đầu xâm lược khai thác nơi này.
Trên xe, chỉ có tiếng thở thều thào, tiếng khóc nức nở vì đau đến khi nghẹn lại, đến khi không khóc nổi nữa..