"Tôi đã nói không được" Mẹ Phương hét lớn, bàn tay giơ cao hướng vào gương mặt ba Phương một cái tát "Đồ bất lương."
Phương Hoa nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, cô nấp ở phía sau cửa, bỗng một bàn tay nắm lấy tay Phương Hoa dắt đi ra nơi khác.
Đó chính là anh trai, anh dắt cô đi xuống lầu tránh khỏi nơi ba mẹ cãi nhau, bởi vì nhìn thấy ba mẹ cãi nhau như thế, hai mắt Phương Hoa đã đỏ hoe nhưng không dám khóc.
Anh chìa ra cho Phương Hoa một viên kẹo đỏ "Làm một thử thách nhé."
"Một lát nữa" Anh trai nhẹ nhàng đặt viên kẹo đỏ vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của Phương Hoa "Mẹ đưa chúng ta đến nhà chú Trịnh, em hãy dắt chị Thành Ý tránh ra một chỗ được không?"
"Tại sao vậy?" Phương Hoa bé nhỏ hỏi, không hiểu vì sao, anh trai khẽ cười "Nhà chúng ta cãi nhau với chú Trịnh rồi, mẹ sẽ qua đó xin lỗi dì Trịnh, đó là chuyện của người lớn cho nên trẻ con phải tránh qua một bên, biết không?"
"Em biết rồi" Phương Hoa đáp khẽ, anh trai vui vẻ xoa đầu Phương Hoa "Còn nữa, chị Thành Ý cũng rất giận nhà chúng ta đó, chị ấy sẽ không để anh và mẹ nói chuyện với dì Trịnh."
"Cho nên em cứ dắt chị ấy ra một chỗ nào đó, hoặc là cứ nhốt chị ấy ở trong phòng, đừng để chị ấy chạy ra" Anh trai bảo, Phương Hoa rất nhanh gật đầu mà không nghi ngờ bất kì điều gì.
Sau đó, là khung cảnh ở Trịnh gia, vừa nhìn thấy mẹ Phương, dì Trịnh liền rất tức giận la hét dữ dội, dì Trịnh còn muốn đuổi mẹ Phương đi.
Anh trai đã can ngăn dì Trịnh, Phương Hoa vâng lời anh trai chạy đến nắm tay chị Thành Ý chạy lên lầu, Thành Ý hoàn toàn không đề phòng Phương Hoa, cô rất nhanh kéo chị ấy vào một phòng sau đó đóng cửa khoá bên ngoài lại.
Chị ấy không hiểu chuyện gì, đập cửa yêu cầu Phương Hoa nhanh chóng mở cửa, Phương Hoa rất ngoan ngoãn đáp nhanh "Anh bảo làm như vậy ạ, chúng ta không nên ngăn mẹ và dì nói chuyện, chị ở trong đó một chút nha."
Phương Hoa đáp xong, vui vẻ chạy xuống lầu để báo cáo công trạng với anh hai, bởi vì không cẩn thận vấp vào bật thang và bị ngã.
Bà Trịnh lúc ấy đang rất phẫn nộ cãi nhau cùng mẹ Phương, nhưng sau đó bà nhận được điện thoại của bệnh viện bảo rằng con gái lớn, Trịnh Thành Tâm gặp phải một tai nạn xe.
Bà Trịnh hốt hoảng vội vã rời đi nhanh chóng, Phương Hoa bị ngã từ cầu thang lăn xuống.
Mẹ Phương bị doạ sợ chạy đến bồng lấy Phương Hoa, đầu cô chảy rất nhiều máu, mẹ bảo anh trai ở trông nhà chờ dì Trịnh trở lại, còn mẹ thì bồng Phương Hoa vào bệnh viện.
Khi ấy ở Trịnh gia, chỉ còn một mình Trịnh Thành Ý và anh trai, sau khi bà Trịnh trở về thì chẳng còn một ai cả, Trịnh Thành Ý đã biến mất.
Đôi mi dày khẽ run chậm chạp mở ra, đầu tiên nhìn thấy trần nhà trắng tinh.
Đầu Phương Hoa dâng lên một cơn ê ẩm, nâng người ngồi dậy nhìn xung quanh màu tối lên đồng hồ treo tường đã là 11h đêm.
Hai bàn tay chậm chậm ôm lấy đầu, tâm thất đau đớn khủng khiếp giống như ai đó dùng một con dao sắt nhọn cứa vào trái tim, nó khiến cô không thở được.
Cô đã nhớ lại, tất cả mọi chuyện, ngày hôm đó là chính tay Phương Hoa nhốt chị ấy lại.
Cho nên chị ấy mới bị anh trai dễ dàng bắt đi, cho nên...!Cô chính là người gián tiếp gây ra chuyện ấy.
"Em xin lỗi..." Phương Hoa ôm đầu, nức nở bật khóc "Em không cố ý...!Chị ơi em...!Em xin lỗi."
Tiếng khóc nhỏ nhỏ lại đau đớn vô cùng, giữa màn đêm khuya vắng, căn phòng tối yên tĩnh có một cô gái đang khóc.
Tiếng khóc chua xót chứa nỗi đau và sự hối hận, liên tục nói xin lỗi, cô muốn nói câu xin lỗi đến chị ấy, người chị ấy đã vô cùng yêu thương cô vậy mà cô lại...!Gián tiếp giúp cho anh trai hại chị.
Ngày ấy cô không biết rằng anh sẽ hại chị, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện như thế.
Trịnh Thành Ý, chị ấy vô cùng yêu thương cô, thường hay rủ cô chụp ảnh, mặc cho cô những bộ quần áo xinh đẹp sau đó cùng cô chơi đùa và chụp ảnh.
Chị ấy có một nụ cười rất đẹp, nụ cười của thiếu nữ 15 tuổi hồn nhiên, mơ mộng.
Tất cả đều là do cô cả, nếu như cô không nhốt lại chị ấy như thế, chị ấy có thể sẽ không bị anh trai cô bắt đi.
Đúng như Trịnh Thành Dương nói, cô thật sự có lỗi, lỗi lầm rất lớn là đằng khác.
Trịnh Thành Dương, ngày ấy lúc nào Phương Hoa cũng hướng anh luôn miệng "Anh Dương."
Anh ấy cũng đã từng rất ôn nhu và dịu dàng đối với cô, sự dịu dàng thuần khiết của một người anh trai đúng nghĩa giành cho cô em gái nhỏ.
Là do Phương Hoa tự mình phá hủy đi đặc quyền đó, là do cô hại chết em gái của anh ấy, cho nên Trịnh Thành Dương căm ghét cô cũng là chuyện đúng đắng, Phương Hoa không thể oán trách Trịnh Thành Dương.
Anh xem cô như em gái, cô lại hại chết em gái của anh, không hận làm sao được.
Cửa phòng mở ra, Trịnh Thành Dương nghe thấy tiếng khóc thúc thích nhỏ.
Sau khi bé con ngủ say, anh muốn sang phòng Phương Hoa xem xét một chút.
Vừa mở cửa ra lại nghe tiếng khóc, có vẻ như cô đã tỉnh lại, Trịnh Thành Dương đi vào bên trong.
Phương Hoa ngồi trên giường, cả người co rúm lại nức nở liên tục, anh còn chưa có làm gì cô, tại sao lại khóc đến thế kia? Trịnh Thành Dương hít thở một hơi dài "Em có sở thích hay khóc về đêm như thế sao?"
Khi anh tìm, anh quấy rối cô khóc là chuyện thường, nhưng đến cả ngày mà anh không làm gì cô vẫn khóc như thế.
Phương Hoa nâng đầu nặng trĩu, đôi mặt đỏ hoe nhìn đến người ở trước mặt, kiềm chế lại nước nở, giọng nói chua xót gọi.
"Anh Dương..."
Không gian như ngừng động sau khi Phương Hoa cất tiếng gọi, yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe.
Lòng bàn tay đang thả lỏng của Trịnh Thành Dương cuộn chặt, đôi mắt thản nhiên dần dần trừng đỏ "Nhớ ra rồi sao?"
"Em xin lỗi..."
Đã nhiều lần Phương Hoa nói xin lỗi, nhưng có lẽ, có dùng cả đời này để nói xin lỗi cũng chẳng thể bù đắp được nỗi đau Phương Hoa gây ra..