Nếu ông trời có thể cho Văn Sơ một lần nữa đáp lời tiếng đập cửa đáng chết đó, hắn nhất định sẽ nói: «Không được vào!». Còn nếu phải ra kỳ hạn để kẻ «không được vào» kia vào thì hắn hy vọng kỳ hạn đó sẽ là một vạn năm!
Đầu tháng 9, thành phố S, trời rất nóng.
Hai ngày trước khi sinh viên mới đến báo danh, đã có sinh viên hướng dẫn phụ huynh đến trước, phòng ngừa lúc chính thức có mặt lại luống cuống tay chân.
Khu C đại học S là khoa mỹ thuật tạo hình, khung cảnh trường lớp đổi mới hoàn toàn. Nam sinh ký túc xá ra ra vào vào, chỉ thấy Lỗ Như Hoa mặc một chiếc sơ mi cũ kiểu nam giới rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai, trên lưng vác một cái ba lô bự, tay cầm một chồng tờ rơi màu hồng nhạt, đứng ở khu C dán dán.
Nội dung như sau:
Các bạn sinh viên mới, chúc mạnh khỏe !
Các bạn muốn ở trường S bốn năm thật hoàn hảo? Các bạn muốn sách cũ tạp chí cũ? Các bạn từng bụng đói miệng khát muốn gọi mua bên ngoài mà không được đưa tới? Các bạn muốn thuê xe đạp? Muốn du lịch thành phố? Các bạn đau đầu nóng não cần châm cứu mát xa, lãnh nhu yếu phẩm không cần xếp hàng? Các bạn muốn tham gia các hoạt động của trường mà không biết cách đăng ký? Các bạn muốn mua giảm giá thẻ IP, IC?
Gọi đến số : 1370*******. Điện thoại chỉ một lần, thuận mua vừa bán, giá cả vừa phải, già trẻ như nhau!
“À, có dầu thơm không?” Có khán giả tò mò xem xong quảng cáo, hỏi thử Lỗ Như Hoa.
“Muốn loại nồng nàn, phảng phất, hay hương thơm tự nhiên?” Lỗ Như Hoa được gãi đúng chỗ, nâng vành nón, tươi tỉnh hỏi lại
«Loại nào cũng được!» Người hỏi là một sinh viên mới đang gãi tóc.
“Thích loại chống buồn ngủ, chống muỗi, hay là mùi hương tự nhiên?” Lỗ Như Hoa đặt ba lô xuống, bàn tay như làm xiếc lấy ra ba bình nhỏ: “Mới tới thành phố S, có thể chưa quen trường học, như vậy chất lượng giấc ngủ sẽ không tốt, ảnh hưởng tới thần sắc, nhìn đi, mắt thâm quầng hết kìa kìa!”
Nam sinh kia hoảng sợ sờ mắt: “Quả thật buổi tối ngủ không yên, ban ngày lại mệt rã rời, tôi muốn mua loại hương nào giúp nâng cao tinh thần!”
“A, vậy bạn dùng hương Thất Thần, mùi này dùng được với người mẫn cảm, làm tinh thần sảng khoái. Còn nữa, đôi mắt bạn cũng cần trị liệu, bộ dạng đẹp trai như vậy, không thể bởi vì một chút tỳ vết nào mà bị ảnh hưởng đến tiêu thụ …… A, ảnh hưởng bài vở. Đây, đề cử tốt cho bạn!” Lỗ Như Hoa lại lấy ra một hộp nhỏ “cái này chuyên trị mắt thâm, dùng bôi vào mắt, còn có công hiệu chống muỗi và bù nước, rất thích hợp với người học vẽ. Loại này là hàng tốt, dùng xong mắt sáng như bóng đèn, nước mắt sống cũng giảm.”
Mắt nam sinh sáng lên: “Oa, còn có cả thuốc bôi mắt này, trước kia tôi dùng thử rồi, hiệu quả tốt lắm! Bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi tệ một hộp.”
“Ông nội nó tôi phải ba hộp! Lấy thêm một lọ Thất Thần!” Nam sinh vội vàng lấy tiền, hớn hở nhận hàng, sau đó phấn chấn chạy đi.
“Thật sự dùng được sao? Con trai dùng mắt màng (màng bảo vệ mắt) có được không ta……” Những người vây xem bắt đầu động tâm, nhỏ giọng hỏi nhau.
“Đương nhiên dùng tốt, càng đẹp trai càng xái nhiều! Tôi lấy danh dự làm chứng, lấy đạo đức nghề nghiệp làm chứng!” Lỗ Như Hoa xoay mặt, cẩn thận đánh giá khán giả vây xem, lại lấy giọng tán dương : “A…… Vì sao khoa mỹ thuật toàn sinh viên đẹp trai không vậy!”
Hai nam sinh đứng xem đỏ mặt, mở cờ trong bụng, lập tức hào phóng rút tiền…
Không đến nửa giờ, Lỗ Như Hoa mắt màng bán ra mười hộp, còn được đặt trước 5 hộp ……
Hoàn mỹ! Kết thúc công việc!
Đem xấp quảng cáo còn lại nhét vào ba lô, Lỗ Như Hoa kéo vành nón xuống, theo hướng ký túc xá nam số một mà đi. Qua cổng, chị gái trông cửa đang đan áo, thấy cô đang đi tới, ngẩng đầu gọi với: “Nam sinh không được mang bạn gái theo.”
Lỗ Như Hoa giả giọng ồm ồm dạ dạ mấy tiếng, nói xong ngay lập tức chạy lên lầu.
Chị gái canh cổng nhìn theo bóng cô, trong lòng cảm thán : «Ai da, nam sinh này vừa gầy vừa thấp, chỉ sợ không có cô gái nào bằng lòng theo hắn …»
Lỗ Như Hoa làm sao biết chị kia nghĩ gì, chỉ vội vàng quan sát xung quanh, tầng một này tương lai sẽ là lãnh địa quan trọng trong bốn năm làm ăn của cô.
Đầu tiên đi một vòng, trống trơn, chỉ có hai gian có vẻ có người ở, những phòng còn lại đều khóa cửa ngoài. Lỗ Như Hoa nhét quảng cáo qua khe cửa, sau đó lên lầu!
Đến lầu hai, tình huống đại khái cũng không sai khác lắm, Lỗ Như Hoa cũng không bực bội, cô nhiều năm ở trường học “kinh doanh” đã có kinh nghiệm, chiến lược đẩy mạnh tiêu thụ là phải đi đầu chiếm lĩnh trận địa mới có thắng lợi.
Cô nhanh chóng đảo mắt một vòng, tập trung vào một gian phòng khép hờ bên ngoài đề số: 205.
Lỗ Như Hoa thanh lọc cổ họng, tháo mũ, vuốt tóc ngắn vào nếp, tự cảm thấy bản thân đã là hình ảnh một sinh viên giỏi giang đúng tiêu chuẩn, bèn gõ cửa phòng 205.
Cô cho rằng, cách làm “tiến dần từng bước” để đẩy mạnh tiêu thụ, bề ngoài tốt nhất là đừng giống một kẻ buôn bán bình thường, càng có vẻ đơn thuần, càng dễ lừa tiền…… A, dễ kiếm tiền!
“Cửa mở !”
Bên trong truyền ra tiếng nói dễ nghe, có điều hình như hơi mất kiên nhẫn.
Lỗ Như Hoa do dự một chút, thầm nghĩ, bằng giọng nói này chín phần mười là gặp người phải tính tình không được tốt, mặc kệ, dùng tấm lòng đổi lấy nụ cười!
Vì thế, Lỗ Như Hoa nháy mắt đẩy cửa ra, xả ra vẻ mặt một em gái cùng trường hoàn mỹ nhất, ngọt ngào mềm giọng: “Xin chào đồng môn, em là sinh viên mới trường S, xin hỏi anh muốn — mua – hàng — không?”
Bốn chữ cuối cùng không phải Lỗ Như Hoa cố ý kéo dài mà thật sự vì kinh hãi quá sức mới tạo thành âm điệu trượt dài như vậy.
Bởi vì bên trong là một nam sinh đang đưa lưng về phía cửa, chắc là vừa tắm xong chưa kịp mặc quần áo. Hay nói cách khác, một bóng lưng thon dài, thêm cái mông chắc khỏe đang đối diện Lỗ Như Hoa!
Đối với Văn Sơ mà nói, hôm nay quả nhiên không phải ngày tốt!
Đầu tiên là sáng sớm nhận được một cú điện thoại dài dòng văn tự từ cha già, lời lẽ dạy bảo cũng quá sức trách nhiệm đi, cuối cùng còn nửa đùa nửa cảnh cáo : “Họ Văn nhà ta há có thể quên gốc rễ, không giỏi tiếng Trung thì đừng nói gì đến nghệ thuật!”
Văn Sơ lúc ấy rất muốn chất vấn một câu: Là ai từ nhỏ đưa hắn ra nước ngoài? Trời ! Mới trước đây thả rong ở ngoại quốc, giờ cảm thấy bẽ mặt, lại nhét vào đại học trong nước, Coi hắn là cái giống gì? Bản thân hắn thật sự không hiểu, học vẽ và học tiếng Trung liên hệ với nhau thế nào?
Ngay sau đó, anh trai Văn Phỉ nhận được hạ lệnh của ông già, tự mình “áp giải” hắn đến đại học S, lại tuyên bố một tin tức đáng sợ: Học ở đại học S phải trọ tại ký túc xá, thẻ tín dụng tạm thời thu lại, sinh hoạt phí sẽ cho tiền mặt, mỗi tháng có giới hạn!
Trời đè chết hắn đi!
Văn Phỉ kia, ngươi đã không nói tới tình cảm huynh đệ, đừng trách số phận sau này bị vợ chà đạp thê thảm!
Hắn rất không tình nguyện chuyển đến ký túc xá, nơi ở là một căn phòng nhỏ hẹp, chật chội, đơn sơ có bốn người, mỗi người được một cái giường cứng rộng gần một mét. Dù chưa khai giảng, Văn Sơ đã bắt đầu nhớ về cái giường của mình ở Pháp, vừa rộng vừa dài, có thể lăn qua lộn lại……
Dòm bốn cái va li cực đại của mình, Văn Sơ đang tính mở ra, xem bên trong còn có cái gì, để sắp xếp lại cho gọn, nhưng nghĩ lại việc này so với xây Kim Tự Tháp Ai Cập còn muốn khổ hơn. Kết quả là, hắn hạ một quyết định làm cho bản thân hối hận hết cả học kỳ: Đi tắm trước đã!
Nếu ông trời có thể cho Văn Sơ một lần nữa đáp lời tiếng đập cửa đáng chết đó, hắn nhất định sẽ nói : « Không được vào! ». Còn nếu phải ra kỳ hạn để kẻ « không được vào » kia vào thì hắn hy vọng kỳ hạn đó sẽ là một vạn năm !
Nhưng trời cho sao?
Không cho!
Cho nên giờ phút này hắn đành chật vật lấy một cái khăn mặt che khuất bộ phận trọng điểm; cực kỳ xấu hổ – bối rối – hóa đá tại chỗ; nhìn đứa con gái mặc trang phục nam sinh kia đang kinh ngạc không chút nào che giấu ánh mắt tò mò đem hắn “phân tích” từ trên xuống dưới. Văn Sơ cơ hồ đối với trường S toàn là tuyệt vọng, chỉ còn cách nghiến răng phun ra một câu : “Hình — như — đây — là – ký — túc — xá — nam!”
“A, tôi biết! Cho nên tôi chuyên môn bán hàng dành cho nam sinh …” Lỗ Như Hoa nuốt nuốt nước miếng, cố gắng khống chế ánh mắt dừng lại ở phần eo nam sinh đối diện, vấn đề là . . . . . Vấn đề là mắt không nhịn được vẫn đảo lung tung, cái khăn mặt kia cũng quá nhỏ đi. . . . . . Vả lại nói thật, tên con trai tóc ngắn ẩm ướt này bộ dạng soái ghê nơi. . . . . . Tiểu thuyết võ hiệp nói như thế nào ta? Mày kiếm mắt sáng? Xem vóc dáng ước chừng so với mình phải cao hơn một cái đầu? Một mét tám năm? Vai rộng, không có miếng sẹo nào, quả thực làm người ta bốc lửa, người đẹp như vậy nếu chụp ảnh AV chắc ăn vớ bở!
“Cô không biết trong tình thế này, cô cần phải quay mặt lại ngay sao?”
“Thế… anh mua vật dụng hàng ngày không?” Lỗ Như Hoa kéo ý thức về, âm thầm cảnh cáo bản thân vào mục đích chính, chú ý mức tiêu thụ!
“Không mua!” Văn Sơ cắn chặt răng, âm thầm cảnh cáo chính mình : Dù tức giận cũng không thể nổi khùng với con gái, không được đánh con gái, chú ý phong độ bản thân, phong độ!
“Đừng vội nói “không” mà, anh coi đi…” Lỗ Như Hoa quan sát bốn cái vali trên mặt đất. Oa, da thiệt đó nha! xem LOGO cũng biết giá trị xa xỉ , ha ha, kẻ có tiền, ” Cái gì tôi cũng có bán, a, mua máy sấy không? Loại mini, sau khi gội đầu mà không sấy khô rất dễ bị bệnh. Hay là keo xịt tóc? Xà phòng cạo râu?”
“Bạn học, tôi đếm ngược năm giây, nếu cô không đi, tự gánh hậu quả!” Văn Sơ không thể nhịn được nữa, giáo dục lúc nhỏ không dạy hắn làm cách nào ứng phó với tình huống hiện tại, hắn chỉ biết là chính mình đang tức giận, cần phát tiết, hậu quả đương nhiên nghiêm trọng!
Lỗ Như Hoa bắt đầu chột dạ, lui về phía sau nửa bước, “Không có việc gì không có việc gì, anh không mặc đồ nên muốn tôi đi cũng đúng, tôi mua bán có thành ý mà. Có điều tôi thật sự cảm thấy anh nên mua cái. . . . . .”
“5!”
Văn Sơ đếm xong một số, Lỗ Như Hoa cực kỳ thức thời như rồng bay gió cuốn, nhanh chóng xoay người nhằm về phía cửa, mạnh mẽ mở ra, sau đó biến mất. Trước khi đi còn không quên ném lại tờ quảng cáo màu phấn hồng, tờ giấy phiêu phiêu lãng lãng trong không trung một hồi, cuối cùng tao nhã đáp trên mặt Văn Sơ.
Văn Sơ ngơ ngác đứng bên giường, cố gắng bình tĩnh, bớt tức giận rồi, chán ghét nhặt tờ rơi nhỏ kia lên, mặt trên là số điện thoại di động của kẻ tự xưng gọi là có mặt ngay, quá sức bắt mắt.
Chiếc khăn lông che bộ phận trọng điểm của Văn Sơ hơi lệch vị trí, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Một cái đầu nho nhỏ và một cánh tay tinh tế, nhìn không rõ cái nào ra cái nào, cười mỉa : “Số điện thoại nhớ cho kỹ, tôi tên là Lỗ Như Hoa, nhớ kỹ tên luôn, cần mua đồ vật này nọ cứ tìm tôi. . . . . . Thật ra lúc nãy tôi định hỏi anh có muốn mua quần lót không, loại hàng hiệu CK, anh mặc có lẽ rất hợp, mà anh mặc size bao nhiêu?”
Văn Sơ đứng hình toàn diện, thậm chí không nghĩ nổi lời mắng nào cho nữ sinh tên Lỗ Như Hoa kia. Hắn nắm chặt chiếc khăn ướt thành một túm, mạnh mẽ hướng về phía tiếng nói chết tiệt kia. Tức nước vỡ bờ rồi, thây kệ phong độ đi.
Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại, phía hành lang truyền tới tiếng chân dần dần chạy xa và một tiếng la vọng lại: “Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy, không nhìn thấy!”
Thượng đế ơi, giết tôi đi! Văn Sơ đau xót đến cực điểm, chụp lấy di động gọi cho Văn Phỉ: “Anh, em không muốn ở ký túc xá trường S, giúp em thuê một khách sạn, nhà trọ cũng được, ở đây em không chịu nổi!”
Thanh âm lười biếng của Văn Phỉ từ ống nghe truyền ra, “Ba nói, khi nào em nói tiếng Hoa rành rọt mới được, chưa biết sao?”
“Em là học hội họa mà! Mỹ thuật tạo hình Tây Dương mà! Vì sao lại phải ở ký túc xá aaaaa. . . . . .”
“Bởi vì con mắt của ba chỉ thích những phụ nữ size S. Cám ơn đã gọi, nhớ giữ sức khỏe, gặp sau nhé.”
“Từ từ, anh, ê! ê!”
Văn Sơ tuyệt vọng cúp điện thoại. Bốn năm, bốn năm a, bi ai của ta, Da Vinci của ta, Rafael của ta. . . . . .
Hắn tức tối giơ chân đạp vào cái va li da gần mình nhất. Chiếc va li vốn không khóa chặt, tức khắc bật mở, quần áo túa ra bốn phía, Một cái quần ship màu đen “hào nhoáng” đập vào mắt hắn, cạp quần có một vòng LOGO — hiệu CK.
Văn Sơ muốn khóc!
Lỗ Như Hoa đang bận chạy trốn, đương nhiên không biết bản thân là nguyên nhân làm cho soái ca bên trong bỗng muốn có hành vi giết người. Thậm chí lúc sắp lẩn trốn cô còn không quên dòm tấm thẻ trên cửa một cái, Vị trí tên soái ca mới quăng đồ này nọ vừa rồi là giường số một, chủ nhân giường số 1 tên là Văn Sơ…… Tên nghe thanh thoát dữ, không nghĩ ra người lại có dáng vóc như vậy…… Khoan, đợi chút, giường số 4 là……
Lỗ Như Hoa lau mồ hôi lạnh, sao trùng hợp vậy, giường số 4 là Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc, xem ra nhiệm vụ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa bên soái ca phải giao lại em rồi! Lỗ Như Hoa không ở lầu hai tham chiến tiếp, chuyển chiến trường sang lầu 3 lầu 4, đương nhiên, cô lại gõ cửa từng phòng, đương nhiên lúc gõ cửa không quên hỏi thêm: “Người ở bên trong có mặc quần áo không đó?” (>oo