Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa


Thật ra khi yên lặng suy nghĩ lại, cô phải thừa nhận cơn giận dữ cô trút lên Dạ Nhiên hoàn toàn không có căn cứ, nhưng ……
Cuối cùng lý trí của cô đã biến đi đâu? Chẳng lẽ thật sự như lời anh ta nói, bản thân cô đã thay đổi: Vừa vô lý lại vừa mẫn cảm sao?
Trước khi bước xuống bậc thang, dù mặc bộ trang phục gấu trúc, Lỗ Như Hoa cũng không thấy bị cản trở lắm, vì lúc ấy Văn Sơ đang ngồi ngay sau cô.
Nhưng lúc này, cô như thấy bước chân mình như loạng choạng đi nhiều, dường như những bậc thang dài đến vô tận, đi thế nào cũng không hết, bộ đồ liền quần quá dày, quá oi bức, quá nóng, cảm giác cảm giác hít thở không thông làm cho Lỗ Như Hoa càng thêm bực bội và rối bời.
Bước chân rối loạn, thân mình cũng không vững, mắt thất thểu nhìn tới hai bậc thang cuối cùng, không biết là do vấp một chân hay là do xúi quẩy, tóm lại, không đợi Lỗ Như Hoa kịp ý thức, bàn chân gấu “dầy cui” đã trượt trên bậc thang, cả người ngã dúi, cái đầu gấu trúc thật lớn cũng theo quán tính rơi ra, lộ ra gương mặt.
May mắn, cái áo dầy mô phỏng hình gấu trúc đang mặc trên người đủ dày; may mắn, bậc thang chỉ còn hai nấc cuối cùng; may mắn, Lỗ Như Hoa không hét lên vì hoảng sợ, và may mắn lớn nhất, bọn Văn Sơ đang ngồi ở khu nghỉ chân trên kia, không nhìn thấy sự chật vật của cô……
Lỗ Như Hoa nôn nóng đứng lên, nhặt cái “đầu” nhanh chóng kiểm tra, may mà không dơ.
Nhưng xấp tờ rơi quảng cáo cho nhà hàng đã bay toán loạn, tản đi khắp nơi, cô vội chạy tới gom “tàn cục”!
Vừa ngồi xuống nhặt lên mấy tờ, một người đã đứng chặn trước mặt, Lỗ Như Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu…… Dĩ nhiên là Dạ Nhiên.
Dạ Nhiên dường như rất thong dong, gương mặt nhẹ bẫng, dường như đang giễu cợt Lỗ Như Hoa.
Và, đến một khoảng thời gian rất dài sau này, cô cũng không thể hiểu tại sao lúc ấy cô lập tức nổi giận đùng đùng, mất hết lý trí, mất cả phán đoán.
“Khó trách mới sáng sớm đã có một công việc tốt dâng đến tận miệng, các người mua cả lão Vương luôn rồi sao?
Sắp đặt cho Văn Sơ xuất hiện ở đây là cố ý sao?
Tôi không trộm không cướp không giết người phóng lửa, các người tưởng có tiền là giỏi lắm sao?”
Cẳng chân Lỗ Như Hoa âm ỉ đau, tim càng đau hơn, trực giác nói với cô mọi sự “trùng hợp” này đều là Văn Lược Ngữ an bài, mà bố trí mọi thứ phải là người đang lấy danh nghĩa “phản diện” xuất hiện trước mặt cô – Dạ Nhiên!
Sự hoài nghi của Lỗ Như Hoa không phải không có lý do.
Thứ nhất, tiền công làm việc hôm nay gần như gấp đôi so với bình thường. Văn Sơ lại chưa từng đề cập đến chuyện hắn có bạn bè nước ngoài mới về trong hai ngày gần đây, bỗng nhiên xuất hiện một tốp, mà Văn Sơ lại còn dẫn nhóm bạn bè này xuất hiện ở nơi cô đang làm việc, trên đời này có chuyện khéo vậy sao?
Theo bản năng, cô nhìn lên phía trên, bọn Văn Sơ không thấy xuất hiện, có lẽ không biết gì về chuyện xảy ra bên dưới.
“Tôi tôn trọng cha của Văn Sơ, cũng tôn trọng anh, anh Dạ Nhiên, nhưng nếu các vị muốn chia rẽ tôi và anh ấy, vui lòng sử dụng một thủ đoạn thôi, được không? Đúng vậy, Văn Sơ ở trên đó, nhưng anh ấy không thấy tôi, bạn bè anh ấy cũng không thấy tôi, thật ngại quá, làm cho các vị thất vọng rồi!”
Lỗ Như Hoa nghiến răng nói như liên thanh, nhưng cũng hết sức nén giọng thấp xuống, cô biết bộ dạng lúc này của mình thật sự chật vật, đã có vài ba người đi đường tò mò nhìn về phía bọn họ, một con “gấu trúc” vừa gian nan nhỏm dậy và một người đàn ông tuấn tú hồ đồ không rõ đang sắp phát giận, còn có chuyện nào kịch tính hơn hấp dẫn sự chú ý của thiên hạ?
Phải nói, Lỗ Như Hoa tuy là một gốc xương rồng, nhưng chưa từng giơ gai nhọn với người xa lạ, hiển nhiên Dạ Nhiên là người đầu tiên……
Dạ Nhiên ngơ ngác nhận lời lên án của Lỗ Như Hoa, cuối cùng nét mặt lộ ra mấy phần mông lung.
Anh ta thầm cười khổ, xem ra hôm nay có lẽ không phải là ngày tốt để ra ngoài.
Anh ta vốn hẹn khách hàng dùng cơm, xe vừa ngừng lại, liếc mắt nhìn thấy một “người rối” mập mạp ngã nhào trên đường, có thiện ý muốn nhặt giúp tờ rơi, nhưng người mặc đồ gấu trúc vừa ngẩng đầu, lại là Lỗ Như Hoa mặt đầy mồ hôi.
Dạ Nhiên thề, nỗi kinh ngạc của anh ta không hề thua kém nếu so với Lỗ Như Hoa.
Anh ta thật sự không đoán được lại gặp cô ở chỗ này, trong tình huống này, càng không nghĩ tới một cô gái Văn Sơ đang kết giao lại mặc đồ thú bông…… Xem ra đang đi làm thuê.
Nhưng Lỗ Như Hoa có lẽ là không tin tưởng anh ta, ý tứ trong lời cô nói quá rõ ràng, cả bác Văn cũng bị lôi vào…… Hơn nữa biến thành một thứ âm mưu.
“Cám ơn anh sau lưng tôi tốn công làm nhiều chuyện đến thế.” Lỗ Như Hoa đoạt lấy xấp giấy trong tay Dạ Nhiên,
“Tôi nghĩ chỉ có ở phim truyền hình mới có nhân vật phản diện như vậy, đúng là được mở mang tầm mắt!” Dứt lời, quay người bỏ đi.
Cánh tay bị kéo lại, người kéo cô tất nhiên là Dạ Nhiên.

“Anh định làm gì!” Hai mắt Lỗ Như Hoa bốc lửa.
“Cô Lỗ!” Vẻ mặt Dạ Nhiên đầy cam chịu, “Không ngại nói thế này, nhân vật phản diện này có thể giúp cô. Bởi vì vị anh hùng chính diện của cô đang từ bậc thang đi xuống đây.”
Lỗ Như Hoa giật mình, bất giác quay đầu liếc mắt một cái, Dạ Nhiên không lừa cô, đám người Văn Sơ thật sự đang đi xuống bậc thang.
Bọn họ không ăn bào ngư sao? Bọn họ không đợi sao? Quả là……
Lỗ Như Hoa bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cô càng khẳng định sự “trùng hợp” nhất định là đã có âm mưu từ trước, uể oải cực kỳ, cầm trên tay “đầu gấu trúc”, cái miệng “gấu” như đang hé ra mỉm cười với cô, dường như đang nói: “Trốn cái gì mà trốn, ngươi có thể chạy trốn quá khứ sao?”
“Đi thôi.” Dạ Nhiên đột nhiên cười khẽ, kéo tay Lỗ Như Hoa, chỉ vài bước đã đưa cô rời khỏi “hiện trường gặp chuyện không may”.
Xe ô tô của anh ta đỗ cách đó không xa, không đợi Lỗ Như Hoa phản ứng, anh ta đã mở cửa xe, thẳng thừng dúi cô ngồi vào chỗ.
Mỗi động tác lưu loát nhanh nhẹn, thật sự như đã có sắp đặt, Dạ Nhiên cười cười tự giễu.
Nhưng anh ta chỉ lo lôi kéo Lỗ Như Hoa, không hay biết di động đã rớt từ túi tiền, rơi giữa đường.
Cùng lúc đó, Văn Sơ đã xuống hết bậc thang. Sở dĩ phải rời khỏi nhà hàng, vì chủ quản nhà hàng vừa thông báo, hôm nay số lượng lồng hấp đã quá hai trăm, không bán thêm nữa.
Nhà hàng hải sản này vốn luôn như thế, mỗi ngày chỉ nhận đặt món đúng hai trăm lượt, khá là ngạo mạn, nhưng khách hàng ít khi để ý.
Thật ra dù có ăn được hay không, Văn Sơ không bận tâm nhiều, nhưng trong lòng hơi tiếc nuối, không thể mang về cho Lỗ Như Hoa một phần. Cộng thêm di động của cô không biết sao, không thấy bắt máy, cô nàng đang làm cái gì vậy? Văn Sơ buồn bực.
“Kìa, chiếc xe đó đẹp quá.” Công chúa nhỏ bỗng nhiên nói.
Văn Sơ ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay cô chỉ, một chiếc xe Benz màu xám bạc cực kỳ quen thuộc đang khởi động chạy đi, biển số xe…… À, là anh Dạ Nhiên.
Anh ấy cũng đến chỗ này ăn cơm? Tiếc là không gặp. Trong lúc luyến tiếc nhìn theo, chiếc điện thoại tinh xảo rơi dưới bậc thang đập vào mắt Văn Sơ.
Văn Sơ nở nụ cười, cúi người nhặt di động, hắn chắc chắn đây là điện thoại của Dạ Nhiên, loại điện thoại này chỉ sản xuất với số lượng có hạn, không có ở thị trường trong nước, mấy ngày trước gặp anh ta ở công ty họ Dạ, hắn đã thấy anh ta sử dụng.
Ha ha, ba vẫn hay nói Dạ Nhiên cẩn thận thế nào, chững chạc thận trọng ra sao, vậy mà lại quăng di động ở đây?
Văn Sơ cao hứng, thầm nghĩ cuối cùng hắn đã có đề tài cười nhạo anh ta.
Văn Sơ thoải mái, trong khi Lỗ Như Hoa thì chột dạ còn hơn trộm đêm.
Cô ít khi hồ đồ đến mức trút giận lên Dạ Nhiên, lại bị anh ta dắt lên xe trong lúc chật vật không chịu nổi.
Ngồi trong xe, Thật ra khi yên lặng suy nghĩ lại, cô phải thừa nhận cơn giận dữ cô trút lên Dạ Nhiên hoàn toàn không có căn cứ, nhưng …… Cuối cùng lý trí của cô đã biến đi đâu?
Chẳng lẽ thật sự như lời anh ta nói, bản thân cô đã thay đổi: Vừa vô lý lại vừa mẫn cảm sao?
Vì sao lại không tự chủ được?
Sự bộc phát như thế chẳng phải càng khiến người toan tính ngay từ đầu là anh ta coi thường, cô vội vàng thu cái “đầu gấu trúc”, cố sức cúi đầu xuống, cố quẳng sự hẹp hòi của mình lên trời.
“Thứ nhất, chúng ta đã đi rất xa, cậu ta sẽ không nhìn thấy em, không cần vùi đầu giả làm đà điểu.”
Dạ Nhiên lơ đãng quay tay lái, nhàn nhã nói chậm rãi, “Thứ hai, điều hòa trong xe mở hết cỡ rồi, nếu em không ngại, có thể cởi lớp áo khoác gấu trúc đó, không chỉ vì em, còn vì khi lái xe mắt cần nghỉ ngơi.”
Lỗ Như Hoa nắm tay, nhăn mặt nhíu mày nhưng vẫn ngoái đầu nhìn trộm ra cửa sổ xe.
Quả nhiên, cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi, không phải khu phố Bắc, xem ra đã thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm.
“Em bận tâm cậu ấy nhìn thấy em khi đang làm thuê sao?”
Dạ Nhiên dường như không định dễ dàng “buông tha” cho Lỗ Như Hoa, vẫn chậm rãi nói,
“Chuyện đó và em cho tôi cảm giác không giống lắm, tôi đã nghĩ em là người đúng lý hợp tình, như cách mà em dạy dỗ tôi cũng thật đúng lý hợp tình.”

“Đúng lý hợp tình, với việc bị người khác sắp đặt là hai khái niệm trái ngược.” Lỗ Như Hoa trả lời gay gắt.
“Tôi thấy có gì không trái ngược!” Dạ Nhiên mỉm cười, “Ít nhất, bây giờ em khiến tôi có cảm giác như vậy. Lỗ Như Hoa, em đã thay đổi.”
“Mỗi người đều phải thay đổi, nếu tôi và Văn Sơ yêu nhau, tôi nên vì anh ấy mà thay đổi…… Cũng chẳng quan trọng. Huống gì Văn Sơ đã vì tôi mà làm rất nhiều.” Lỗ Như Hoa nói một cách kịch liệt, không biết đang phản bác anh ta hay đang tự trấn an
Dạ Nhiên hiển nhiên cũng hiểu, chỉ cười cười, “Nếu thay đổi là nghi ngờ vô căn cứ một người không liên can cũng không hay lắm. Lỗ Như Hoa, chuyện hôm nay chắc em hiểu lầm. Bác Văn cũng không phải như em suy nghĩ, và…… Tôi không thừa thời gian để làm những chuyện như vậy.”
Lỗ Như Hoa trầm mặc nhìn Dạ Nhiên ngồi bên cạnh, nói thẳng, cô chưa bao giờ tiếp xúc một người đàn ông như anh ta, dù thái độ của người khác thế nào, thì người ấy cũng như đang phải đối phó với một cao thủ Thái Cực Đạo, câu trả lời nhẹ nhàng của anh ta luôn luôn là đòn phản ngược lợi hại nhất, sự thong dong chậm rãi của anh ta càng làm sự thảm hại của bản thân cô hiện ra rõ ràng.
Thật ra khi yên lặng suy nghĩ lại, cô phải thừa nhận cơn giận dữ cô trút lên Dạ Nhiên hoàn toàn không có căn cứ, nhưng ……Cuối cùng lý trí của cô đã biến đi đâu?
Chẳng lẽ thật sự như lời anh ta nói, bản thân cô đã thay đổi: Vừa vô lý lại vừa mẫn cảm sao?
“Được rồi, Lỗ Như Hoa, em muốn đi đâu?” Dạ Nhiên không nhận ra sự uể oải của Lỗ Như Hoa, nhưng có thể thấy thái độ của cô không được vui, cười hỏi.
“Phiền anh dừng xe ở ven đường, cám ơn.” Lỗ Như Hoa trả lời gọn.
Dạ Nhiên nhìn cô, đoán rằng tâm trạng của cô đã đỡ hơn, liền theo ý cô dừng xe, cũng may chỗ dừng cách khu phố Bắc hai con phố, Văn Sơ và bạn hẳn là sẽ không xuất hiện.
Còn vì sao phải giúp Lỗ Như Hoa, chính Dạ Nhiên cũng không biết, có lẽ bởi vẻ mặt khổ sở của Lỗ Như Hoa khi ngã sấp ở bậc thang làm cho anh ta cảm thấy không đành lòng, cũng có lẽ là anh ta quá rảnh rỗi, nhưng giúp cô như vậy là sai hay đúng?
“Cám ơn.” Lỗ Như Hoa hiển nhiên không thấy cảm kích, nói một cách lạnh lùng, vừa định mở cửa xe, lại bị Dạ Nhiên kéo lại.
“Em định mặc thế này mà đi sao?”
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên, bất giác nhìn về lại mình, thật đúng là…… Đầu gấu bị rơi ra, trở thành một thân gấu mất đầu, thật là làm người khác chú ý.
Thở dài, cũng không giãy Dạ Nhiên ra nữa, thuần thục, ngồi ngay ghế phụ trong không gian chật hẹp bắt đầu từng món trang phục.
Đến phiên Dạ Nhiên kinh ngạc .
Lỗ Như Hoa liếc mắt nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm muốn đùa dai.
Nhìn đi nhìn đi, tôi chính là người như vậy, dù sao bên trong cũng còn áo khoác cũng còn áo trong, ăn mặc chỉnh tề, sợ gì bị anh nhìn thấy!
Tôi không phải là thục nữ, cho tới bây giờ cũng không, anh cứ việc bẩm báo với ông già họ Văn kia đi, tôi không sợ!
Quả thực, hành động của Lỗ Như Hoa lúc đầu làm cho Dạ Nhiên kinh ngạc, nhưng càng về sau, Dạ Nhiên nhìn thấy vẻ thị uy trên mặt cô, chỉ thấy buồn cười trong lòng, cô gái nhỏ này, cuối cùng cũng trở lại thái độ và cử chỉ phù hợp với lứa tuổi của mình. Nhưng động tác gần như “bi tráng” của cô lại làm anh ta không biết nên khóc hay cười.
Lỗ Như Hoa cởi xong lớp quần áo “gấu trúc” , việc làm đầu tiên là sờ túi áo lấy di động ra kiểm tra, lúc nãy luôn cảm thấy rung rung, nhưng không nghe được.
Toát mồ hôi, hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Văn Sơ. Hắn không phải đùa giỡn với bạn bè rất vui vẻ sao? Tìm cô làm gì?
Cũng không chờ Lỗ Như Hoa mở cửa xe, cùng lúc đó, “Cộc cộc!” cửa kính ở xe chỗ ngồi của Dạ Nhiên bỗng nhiên vang động, hai người trong xe không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ra.
Ngoài cửa sổ, một vòng tròn hình gương mặt cô gái ép sát vào kính, cười tủm tỉm nhìn Dạ Nhiên và Lỗ Như Hoa.
Diệp Vi.
Nói ra khá dài, Diệp Vi là loại người cực kỳ cực kỳ rảnh rỗi, thân phận cực kỳ cực kỳ phức tạp, Bạn cùng phòng với Tô Niên Hoa, vợ của em trai Dạ Nhiên, hội viên không thường trực của một hội chịu trách nhiệm về … chó. Đồng thời, cô nàng còn có thân phận tạm thời chưa lên chính thức, vợ của em họ Dạ Nhiên. Tóm lại, là thân thích ở thì tương lai.
Nói ra thật khéo, Diệp Vi cũng tốt nghiệp trường S, là nghiên cứu sinh chuyên ngành văn học cổ điển, Dạ Nhiên thì cảm thấy cô nàng nên học khoa thông tin, bởi vì năng lực “chế tạo” tin tức của cô nàng tuyệt đối không bao giờ chịu đứng thứ hai, không cần nguyên nhân.
Dạ Nhiên bỗng nhiên có linh cảm không tốt, không hẹn mà gặp cô nàng làm cho da đầu anh ta bất giác run lên, đành hạ cửa kính xe chào hỏi, “Khéo vậy!”
“Khéo sao? Đúng ha, thật khéo.” Gương mặt tròn vo của Diệp Vi hưng phấn tới đỏ bừng, đương nhiên, sự hưng phấn này không phải là vì nhìn thấy Dạ Nhiên, mà vì cô gái bên cạnh anh ta. Đây gọi là “hiện tượng” trăm năm khó gặp.
“Dạ Nhiên, em nhớ rõ em dâu Tô Niên Hoa của anh có nói qua, trong xe anh không chở người khác phái.” Diệp Vi cười đến càng thêm sáng lạn.

Dạ Nhiên hơi nhíu mày, “Nếu anh nhớ không lầm, Tô Niên Hoa đã không làm thư ký cho công ty lâu rồi, huống hồ Đường Uyển cũng là người khác phái, cô ấy cũng thường xuyên ngồi xe anh.”
Tô Niên Hoa từng là thư ký cho Dạ Nhiên, đương nhiên, trước khi trở thành vợ của em trai Dạ Nhiên, cũng là loại người như Diệp Vi, nghĩa là cực kỳ rảnh rỗi, hiện tại đang kinh doanh một quán cà phê sách doanh thu gần như bằng không.
Còn Đường Uyển là chị họ Dạ Nhiên.
“Không giống, đương nhiên không giống nhau!”
Diệp Vi trợn tròn mắt, lén lút nhìn đằng sau Dạ Nhiên vài lần, kề sát tai anh ta, nén giọng, “ Dạ Nhiên, em có lòng tốt nhắc nhở anh, phía trước không xa còn có mấy người cảnh sát, hai người nếu định…… Cũng nên tìm một khách sạn, rõ như ban ngày lại ở trên đường lớn mà…, anh thật sự nghĩ rằng lớp màn cửa kính xe anh có thể che chắn được mắt người khác sao, em ở bên ngoài nhìn thấy rõ ràng, thật sự nhịn không được mới đến quấy rầy anh một chút.”
Dạ Nhiên kinh ngạc nói: “Xin hỏi, em xuyên qua lớp màn cửa kính xe lúc anh không phòng bị đã thấy cái gì?”
“Hì hì!” Diệp Vi cười, lại thì thầm với anh ta, “Em thấy cô ấy đang cởi quần áo! Đúng vậy!”
Dạ Nhiên ngạc nhiên, vừa định giải thích, Diệp Vi với cánh tay vào vỗ vai anh ta thật mạnh, “Rất xinh! Cố lên! Anh cũng nên kết giao bạn gái. Yên tâm, đây là chuyện tốt, nhiều năm rồi chúng em chỉ chờ đợi ngày hôm nay!”
Không đợi Dạ Nhiên nói, Diệp Vi đã hướng nửa người về phía Lỗ Như Hoa chào hỏi, “Hi, cô bé dễ thương, chào em, chị là Diệp Vi. Em yên tâm, chị và Dạ Nhiên không có quan hệ, cũng không phải bạn gái trước của anh ấy, chỉ là một người bạn bình thường, tuyệt đối bình thường. Em tên gì? Nhà ở đâu? Có điện thoại không? – Để chị lưu số nói chuyện. Hai người làm thế nào mà biết nhau?”
Nói xong, tay lại với vào xe đưa về phía Lỗ Như Hoa, muốn bắt tay.
Lỗ Như Hoa trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn Diệp Vi, không phản ứng kịp, chỉ có thể giơ tay theo bản năng, run rẩy nắm lấy tay cô gái tự xưng là Diệp Vi, “Chào…… Chị.”
“Chị là Diệp Vi, em tên gì?” Diệp Vi chưa hỏi được câu trả lời chưa từ bỏ ý định.
“A…… Em là Lỗ Như Hoa.”
“Lỗ Như Hoa, tên rất hay, a…… Em làm ở đâu? Ở Thịnh Thế?” Diệp Vi “không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng”, với nửa người vào bên trong xe, hỏi.
“Diệp Vi, Lỗ Như Hoa và em giống nhau, chỉ là bạn bè bình thường với anh, vừa quen biết không lâu.” Dạ Nhiên nhấn mạnh hai chữ “bình thường”.
Diệp Vi cười đến sáng lạn, nghĩ bụng, bạn bè bình thường? Mới là lạ? Rõ như ban ngày còn ở trong xe…… Nhìn không ra Dạ Nhiên còn dám mở cửa!
“Diệp Vi, bọn anh đang vội, đi trước, lần khác nói chuyện.” Dạ Nhiên nhìn Diệp Vi cười đến quái gở, vội vàng kết thúc, anh ta một chút cũng không nghi ngờ cô nàng sẽ dùng thủ đoạn “bức cung” và râu ông nọ cắm cằm bà kia thêm vào sự thật.
“A? Cùng nhau uống chén trà đi, đã lâu không gặp.” Diệp Vi cực kỳ tiếc nuối.
“Lần khác, lần khác !” Dạ Nhiên cười vội đóng cửa sổ, cũng tuyệt đối không dám để Lỗ Như Hoa xuống xe tại đây, anh ta rất rõ ràng, nếu cô xuống xe ngay lúc này, chỉ sợ thật sự sẽ bị Diệp Vi kéo đi uống trà.
“A……” Diệp Vi ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng, Dạ Nhiên đã dùng tốc độ ánh sáng khởi động xe, nghênh ngang phóng đi.
Diệp Vi đứng ở ven đường, nhìn chăm chú vào chiếc xe vừa rời đi, mặt cười tươi rói…… Thật sự là mở cờ trong bụng mà.
Cô nàng vội vàng rút di động, nhấn số, vừa thông thì lập tức báo cáo,“Tô Niên Hoa, lo lắng của cậu dư thừa mất rồi, Dạ Nhiên đã có bạn gái, rất trẻ, rất xinh đẹp, mình hỏi tên rồi, Lỗ Như Hoa! Hai người đang đi dạo phố, ừ, bây giờ đang ở cùng nhau, ngồi trên xe cho dễ thân mật . Ha ha ha, Dạ Thần nhà cậu sau này không cần lo lắng anh cậu ta cô độc rồi!”
Khi mặt trời mùa đông đang dần hạ thấp, Diệp Vi giơ điện thoại, cười đến gió đông hỗn độn.
1 phút sau, Tô Niên Hoa gọi cho Dạ Thần, “Dạ Thần! Anh trai anh có bạn gái, Lỗ Như Hoa! Anh ấy cuối cùng cũng biết yêu! Rất xinh, tình cảm tốt lắm, bây giờ bọn họ đang cùng đi dạo phố, hai người ở trong xe hôn nồng nhiệt! Hôn đến không rứt ra nổi!”
Vào mùa đông, trong quán cà phê sách ấm áp, Tô Niên Hoa giơ điện thoại.
Lại 1 phút sau, Dạ Thần gọi cho Dạ Nhiên, không đợi Dạ Nhiên mở miệng, Dạ Thần đã phấn chấn chúc mừng, “Anh, cuối cùng anh cũng có bạn gái, quá tuyệt vời, em còn lo lắng anh thành đồng chí! Nghe nói là Lỗ Như Hoa? Tên này…… rất đặc biệt…… Nhưng cũng hoàn hảo. A, nghe nói hai người đang dạo phố? Còn hôn nồng nhiệt trong xe? Anh, chú ý đến hình tượng nha, dù sao anh cũng là anh cả của Thịnh Thế…… Ui? Ui? Anh?”
Nghe điện thoại đương nhiên không phải Dạ Nhiên, điện thoại của anh ta đã rơi ở bậc thang nhà hàng trong khu phố Bắc, mà người nhặt được là Văn Sơ.
Cho nên, nhận điện thoại của Dạ Thần là Văn Sơ.
Ngắt điện thoại, Văn Sơ không biết hình dung thế nào về tâm tình hắn lúc này. Hắn biết người vừa nói chuyện là Dạ Thần, hắn cũng biết nhà họ Dạ luôn lo lắng về hôn nhân của Dạ Nhiên và nóng lòng chờ đợi thế nào. Đầu Văn Sơ lộn xộn, trong vài chục giây dường như ở trạng thái trống rỗng.
“Anh, anh có bạn gái?”
“Lỗ Như Hoa?”
“Ở trong xe hôn nồng nhiệt?”
Giọng nói Dạ Thần giống như cuộn băng không ngừng tua đi tua lại, lặp lại ở trong lòng Văn Sơ, tạm dừng, cuối cùng là xác nhận.
Nhưng…… Làm sao có thể?
“Văn Sơ, đi đâu bây giờ?” Người bạn đang lái xe hỏi, bọn họ đã cua một vòng lớn, Văn Sơ luôn chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngẩn người.
Văn Sơ nhìn một cách vô định vào người bạn, không trả lời, đi đâu với hắn đã không còn quan trọng, hắn cố không trả lời trước. Nghĩ ngợi một lúc, tiếp tục gọi cho Lỗ Như Hoa, trong lòng thầm khẩn cầu: “Như Hoa, nghe điện thoại, nghe đi, nghe đi……”

Lần này, cầu nguyện của hắn có tác dụng, sau một tiếng tút dài, từ điện thoại truyền ra tiếng nói của Lỗ Như Hoa, “A lô?”
Vừa nghe giọng cô, Văn Sơ hơi run rẩy, hắn hình như quên mình đang bận tâm đến cái gì, theo bản năng dỏng tai lên nghe ngóng những âm thanh khác trong điện thoại.
Yên tĩnh.
“A lô? Văn Sơ?” Lỗ Như Hoa hơi cao giọng.
“À…Em có ăn cơm không?” Văn Sơ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn đến chính hắn cũng ý thức được.
“Còn chưa, em đang làm thuê mà. Anh ở đâu? Ăn chưa?”
Giọng cô nghe có vẻ rất bình thường, cũng không có dấu vết gì của cố ý che giấu, Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy Dạ Thần nhất định là nhầm, chắc chắn là nhầm, Lỗ Như Hoa làm sao có thể yêu đương với Dạ nhiên, họ vừa quen biết không lâu mà, lo lắng trong lòng cũng tạm tan bớt, Văn Sơ nhếch khóe miệng, cố gắng khiến mình trở nên thoải mái hơn,
“Anh cũng chưa ăn, hay là chúng ta về nhà đi, em làm ở đâu? Anh đến đón.”
“A…… Không cần, em sắp xong rồi, ở đây có nhiều xe bus, em tự đi được.” Lỗ Như Hoa trả lời gọn.
Văn Sơ không nói gì, nhưng…… Cũng không sai, có lẽ cô ấy thật sự về bằng xe bus, không cần đón, cô ấy luôn luôn không thích làm phiền người khác, nhất định là như vậy.
“Thưa ngài, nơi này là khu vực cấm không thể đậu xe, phiền ngài đậu xe nơi khác.” Đang lúc Văn Sơ chuẩn bị ngắt điện thoại, từ ống nghe truyền đến một giọng đàn ông xa lạ.
“Tôi đi ngay.” Đơn giản mấy chữ, Dạ Nhiên.
Giọng nói Dạ Nhiên kéo trái tim Văn Sơ xuống đáy vực.
Văn Sơ thà tự lừa mình chưa nghe giọng nói anh ta, hắn thà rằng chất lượng di động đừng tốt như vậy, hắn tự nhủ thà giờ phút này bỗng mất tín hiệu, hoặc sóng bị nhiễu.
Nhưng…… Mọi hy vọng không thể thành, dù thành thì đó cũng là điều hắn không muốn thừa nhận nhất.
Lỗ Như Hoa ở trên xe Dạ Nhiên, họ ở cùng một chỗ, mà Lỗ Như Hoa lại nói đang làm thuê.
“Dạ Nhiên?” Văn Sơ cảm thấy tự khâm phục, hắn vẫn còn có thể bình tĩnh hỏi ra cái tên kia.
“A……” Lỗ Như Hoa ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ chỉ cần ba chữ, Văn Sơ có thể lập tức đoán ra người nói chuyện là Dạ Nhiên.
“Về nhà, lập tức!”
Dạ Nhiên dời xe khỏi khu vực cấm, xoay qua nhìn về phía Lỗ Như Hoa, người ngồi bên kia đang dùng ánh mắt giết người trừng anh ta.
“Cậu ấy nghe rồi?” Dạ Nhiên cười khổ, bỗng nhiên cảm thấy chuyện xảy ra quả thực là…… Anh ta quá giống gian phu.
“Anh còn có thể nói lớn hơn nữa không?” Lỗ Như Hoa nghiến răng nhìn Dạ Nhiên, phẫn nộ trong lòng ngược lại làm cô có vẻ bình tĩnh, chẳng qua trong mắt Dạ Nhiên, như sự bình tĩnh trước cơn bão.
“Dạ tiên sinh, đầu tiên anh xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, sau đó kéo tôi lên xe, sau đó lại không cho tôi xuống xe, còn đưa đến khu vực cấm đậu xe, cuối cùng lúc Văn Sơ gọi cho tôi, cố tình lên tiếng, tôi rõ ràng đã bảo anh đừng nói, không được nói! Dạ tiên sinh, anh còn không chịu thừa nhận là cố ý?”
Dạ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Diệp Vi là bạn gái của em họ tôi, thật sự là trùng hợp, tôi chỉ có thể thật áy náy mà nói…… Thế giới này quả thật quá nhỏ .”
“Nhưng Văn Sơ nhận ra giọng anh, anh ấy nhất định sẽ hỏi tôi vì sao lại ở cùng với anh. Tôi trả lời thế nào? Nói anh là người cha anh ấy phái tới đối phó với tôi?”
“Vậy vì sao em không thể ở cùng một chỗ với tôi?” Dạ Nhiên phản bác, “cô Lỗ, vì sao em muốn gạt Văn Sơ?”
Lỗ Như Hoa cắn môi, không định nói tiếp, sâu mùa hè không thể sống giữa băng lạnh, cô phải giải thích cái gì?
Không lẽ phải nói, người mặc bộ lông thú gấu trúc xám xịt bỏ đi đó là cô?
Không lẽ phải nói, khi mặc bộ lông gấu trúc vấp phải bậc thang, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dạ Nhiên?
Như Hoa thật sự không bằng hoa, nhưng cho dù không bằng hoa, cho dù là cây xương rồng, cũng có lúc cảm thấy bế tắc, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy sự rối bời của bản thân
Mở cửa xe, Lỗ Như Hoa ôm bộ lông gấu trúc bỏ đi.
Dạ Nhiên trầm mặc, nhìn cô bỏ đi.
Anh ta không hiểu Lỗ Như Hoa, nhưng khá hiểu Diệp Vi, chuyện cần nhất bây giờ là phải gọi cho cô nàng yêu cầu không “rải” tin đồn, nghĩ ngợi, định rút điện thoại ra gọi, nhưng tìm tới tìm lui, di động cũng không thấy.
A…… Cô nàng không nói với người khác nhanh như vậy…… Chứ?
Rởi khỏi xe Dạ Nhiên lúc giữa trưa, Lỗ Như Hoa tìm xe về lại nhà hàng thuê cô làm, bị chủ cho thuê bộ đồ lông thú mắng như vòi phun máu chó gần một giờ (trời, mắng như vòi phun máu chó >o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận