Như Là Cố Nhân

Lúc Chu Tước tỉnh dậy, đầu đau như bị nổ tung. Nàng kìm lòng không được quay về nằm trên giường rên rỉ: “Tại sao lại vui quá hóa buồn? Vui sướng một trận sau đó lại nhận một trận đau đầu ? Ta không làm người nha! Ta không muốn làm người nữa.”

Cuốn chăn bông nằm lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng không cẩn thận lại lăn luôn xuống giường, may cho nàng còn đang quấn chăn bông.

“Chu cô nương, người tỉnh rồi?” Tỳ nữ bưng một chiếc khay khảm bạch ngọc đến, bước nhanh tới bên giường, đem khay để lên một chiếc bàn nhỏ, rồi vội vàng nâng nàng ngồi lên giường.

Chu Tước xoa huyệt thái dương, đầu vẫn đau nhức không chịu nổi, thật muốn một đao chặt cái đầu đáng ghét này.

“Trong bát là cái gì?” Ngóc tay lướt qua tỳ nữ, chỉ chiếc khay, trên đó là một chén nước canh đang bốc hơi. “Mới sáng sớm, không phải muốn độc chết ta chứ?”

Tỳ nữ sợ hãi tới mức quỳ lạy: “Nô tỳ không dám!”

Chu Tước trừng mắt nhìn nàng: “Chỉ đùa chút thôi mà, không cần sợ như vậy?”

Tỳ nữ ngượng ngùng đứng lên: “Đây là thuốc dã rượu cỏ linh chi mật ong, nhân lúc còn nóng cô nương mau dùng đi.”

Chu Tước nhận chén canh: “Thay ta đa tạ chủ nhân nhà ngươi.”

Tỳ nữ cười nói: “Đây không phải chủ nhân dặn dò nô tỳ mang tới.”

“Nha!” Chu Tước bất ngờ, mỉm cười nói: “Ta biết rồi, nhất định là Tôn tú tài. Không hổ là đệ tử ta, đúng là biết cách chăm sóc.”

Tỳ nữ vội lắc đầu: “Cả ngày hôm qua Tôn công tử đều nghiên cứu cách đánh cờ, căn bản không biết chuyện cô nương say rượu.”

Chu Tước nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, sau khi say rượu nàng không nhớ gì cả, đành phải ngước mắt nhìn tỳ nữ mong tìm ra đáp án. Hay là công tử? Nghĩ đến tự nhiên thấy lòng vui vẻ, nếu không phải … Hừm! Nhất định không phải hắn. Vừa rồi đúng là đoán mò, tưởng bở.

Tỳ nữ che miệng cười nói: “Tối hôm qua cô nương quấn lấy ai không chịu buông, người không nhớ gì thật sao?”

“Á, trời ạ! Ta thật sự làm chuyện kinh khủng vậy sao?” Chu Tước hận không thể làm ổ trong chăn luôn, không bao giờ … nhìn mặt người khác nữa. Nếu không phải trong tay nàng đang cầm chén canh nóng, nàng thật sự sẽ làm vậy.

Không thấy nàng đang xấu hổ, tỳ nữ cười nói: “Thật uổng công cho Thẩm công tử hôm qua vất vả, cô nương lại quên hết mọi chuyện công tử đã làm.”

Chu Tước cười so với khóc còn khó coi hơn: “Ngươi có thể ra ngoài tìm cái xẻng cho ta không?”

“Cô nương dùng xẻng làm gì?”

“Đào địa đạo.”

Tỳ nữ: “….”

“Sao ngươi giống người gỗ vậy hả, không nghe ta nói sao? Còn không mau đi tìm cho ta.”

Tỳ nữ mắt trợn trắng, còn tưởng cô nương chỉ nói đùa thôi chứ!

Tỳ nữ xoay người đi ra ngoài, Chu Tước nhìn chén canh rồi quyết định uống một ngụm, a phi phi phi! Tại sao lại khó uống như vậy a! So với thuốc độc còn khó uống hơn! Công tử không động tay chân với chén thuốc này để hành hạ nàng chứ? Ngẫm lại thì khả năng này tương đối lớn nha, không phải tỳ nữ nói sau khi say rượu nàng ôm công tử không buông đó sao? Nói không chừng hắn cho rằng nàng chiếm tiện nghi của hắn, cho nên mới cố ý chỉnh nàng. Thật sự buồn cười mà! Đây là loại chuyện gì chứ, nếu so ra nàng là nữ nhi thì phải chịu thiệt hơn chứ, hắn sao có thể lẫn lộn như thế?

“Phi ! Phi ! Phi”

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Nhất định là tỳ nữ. Chu Tước đang tâm phiền ý loạn, làm sao rảnh ứng phó với nàng kia, trở về rồi, nàng không thật sự nghĩ rằng ta muốn đào hố chứ?

“Không cần vào ! Ta đang muốn chết!”

Tiếng gõ cửa không biến mất như nàng muốn, sau một lúc lại vang lên, giọng nam trầm thấp dễ nghe lại vang lên hòa nhịp với tiếng gõ cửa xuyên qua cửa phòng lọt vào tai Chu Tước.

“Chu cô nương, là ta!”

Là công tử!

Ngay cả giày cũng chưa mang, Chu Tước đi chân trần trên sàn nhà lạnh như băng phóng về phía cửa phòng, tay vươn tới cánh cửa, lúc cửa vừa mới hé mở, trí nhớ tối hôm qua cũng ập tới làm nàng đỏ bừng mặt, tất cả những cảnh tối qua lướt qua trước mắt.

Thật sự là …. rất! !A , không muốn nhớ nha!

Phải nhanh quên đi, xóa sạch, xóa! xóa! xóa.

Xong rồi, sao xóa không được a, sao càng ngày càng rõ.

Hai tay che mặt lại, nhưng không thể ngăn màu đỏ lan khắp thân thể nàng, lan tới tận lòng bàn chân.

Tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập.

“Ngươi không sao chứ, Chu cô nương!”

Mau, nói cái gì để đuổi hắn đi, nói cái gì đây? “Thực xin lỗi, ngày hôm qua đã phi lễ ngươi!” Những lời này thật khó nói nha. Rốt cuộc nàng làm sai điều gì, chỉ uống say thôi mà, người say thường làm những hành vi có thể tha thứ được nha.

Mặc kệ thế nào, tốt nhất là không gặp, liền nói với hắn: “Ta chưa tỉnh hẳn.”

Không tốt, như vậy sẽ không biết hắn tới làm gì.

Ngu ngốc! Rõ ràng là tới báo thù.

Nhưng nếu không phải thì sao?

Có lẽ có chuyện quan trọng, hay là gặp mặt nói chuyện là được rồi.

Trời ạ! Thấy hắn rất xấu hổ nha. Cảm giác khó nói quá, ngại quá đi ~’~

Coi như chuyện tối hôm qua không xảy ra. Dù sao người say rượu vẫn hay quên hết mọi chuyện mà.

Quyết định vậy đi! Chu Tước mở cửa, dùng ngữ khí bình tĩnh lãnh đạm nói: “Tìm ta có chuyện gì?” Trời ạ! Tại sao tay nàng lại run như vậy! Rất dọa người nha!

Ở ngoài cửa công tử thanh tao, gọn gàng còn nàng ngay cả đầu cũng chưa chải nên bù xù như một ổ rơm, thêm nữa còn ngái ngủ, so với một nữ quỷ cũng không khác mấy? Tuy rằng nàng đúng là quỷ, à không, ở với Phan Dao Dao hai ngày suýt nữa làm nàng quên mất, nàng không phải là thứ nữ quỷ cấp thấp đó, là nữ đại la sát mới đúng! Lấy lại tinh thần nhanh lên, Chu Tước la sát, đừng lo đừng lo, không thể làm mất mặt âm minh quỷ giới được.

Thẩm Qua một thân bạch y không nhiễm bụi trần, trong tay cầm một chiếc hộp điêu khắc tinh xảo, nắng sớm chiếu lên khuôn mặt đang khẽ mỉm cười với nàng.

“Chu cô nương, ta mang lễ vật đến để tạ lỗi chuyện ngày hôm qua.”

Tạ lỗi? Tại sao lại như vậy?

Còn ánh mắt này, thật khiến người khác đỏ mặt xấu hổ nha.

“Ngày hôm qua, ta không nên lấy tiền tài để đánh giá cô nương.”

Nha, thì ra là như vậy, thiếu chút nữa là quên chuyện này. Chu Tước nhịn không được nâng tay lên ôm hai gò má, sao tự dưng khuôn mặt nàng lại nóng như vậy.

“Thẩm mỗ không nghĩ cô nương lại để ý chuyện đó như vậy, thật sự là sai lầm của ta. Vì để chuộc lại lỗi, ta đến đây để đưa lễ vật cho cô nương.”

Lễ vật?

Chu Tước nhận chiếc hộp gỗ từ tay Thẩm Qua, mở ra thì thấy một chiếc trâm ngọc bích được đặt trên khăn nhung màu vàng nhạt, ngọc trâm đơn giả, ở đỉnh khắc một đóa hoa phù dung. Chưa nói đến chiếc trâm làm từ chất liệu gì, chỉ riêng đóa hoa được chạm trổ công phu khéo léo sống động đã khiến người nhận thích thú.

“Này …. Đẹp quá.” Chu Tước vui sướng cầm cây trâm lên. “Tại sao ngươi lại nghĩ tặng ta thứ này.” Tặng lễ vật cũng phải có ý nghĩa nha? Ở âm phủ nhiều năm, hình tượng chủ yếu là tóc tai bù xù, khi vào nhân gian vẫn giữ nguyên như cũ, cũng không cảm thấy không ổn chỗ nào. “Không phải ngươi cảm thấy kiểu tóc của ta rất khó coi sao?”

Tất nhiên Thẩm Qua sẽ không nói thật.

“Không phải, ta chỉ cảm thấy Chu cô nương nên đổi nhiều kiểu tóc khác nhau.”

Chu Tước vui vẻ nhìn cái hòm: “Ta nhận thành ý của ngươi.” Thu lễ vật, dù sao cũng phải đáp lễ, “Còn chuyện ngươi nói ngày hôm qua …”

Thẩm Qua cười cắt ngang lời nàng: “Ta biết việc đó là cô nương khó xử, cho nên sẽ không phiền ngươi nữa, Thẩm mỗ còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ.”

Chu Tước còn muốn nói điều gì, Thẩm Qua đã xoay người rời đi.

Khi tỳ nữ cầm xẻng mang tới, cũng nhìn thấy bóng dáng đi về của Thẩm Qua, còn có vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chu Tước, nên mới hỏi: “Chu cô nương, đào hầm chỗ nào mới được?”

Chu Tước cười cười nói: “Chỉ cần có thể thông tới phòng chủ nhân của ngươi, chỗ nào cũng được.”

Tỳ nữ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chuyện này hơi khó, dù sao cũng cần nhiều thời gian, sao không trực tiếp đi qua.”

Chu Tước vỗ vỗ bả vai nàng ta, ôn hòa cười cười, tỳ nữ lại cảm thấy nụ cười như chứa dao găm, quả nhiên kế tiếp đã nghe Chu Tước hung dữ nói: “Vậy ngươi còn không mau dẫn đường, còn đào hầm làm gì?”

Tỳ nữ: “….” Đào hầm cũng đâu phải chủ ý của nàng đâu nha.

“Cái gì! Chúng ta cùng nhau tìm đá phù dung phỉ thúy thật à?” Phan Dao Dao nghe Chu Tước nói, khiếp sợ hoảng hốt còn tưởng mình chưa tỉnh rượu.

Chu Tước cười nói: “Đừng có kinh ngạc như vậy! Chỉ cần có thể tìm được miếng đá kia, chuyện giảm thuế một năm của ngươi có thể thành hiện thực rồi.”

“Chỉ là, chỉ dựa vào chúng ta?” Phan Dao Dao vẫn hoài nghi.

“Sai! Còn có hai đồ đệ cái bang của ta, tin tức của bọn họ rất nhanh nhạy nha.”

“Ngươi thu nhận đồ đệ cái bang lúc nào?”

“Ngày hôm qua, từ từ, chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúng ta cùng nhau hợp tác, tìm được phù dung phỉ thúy bị mất tích. Chẳng lẽ ngươi không có ý kiến?”

Phan Dao Dao chần chừ nói: “À, ta muốn là …”

“Muốn là được rồi!” Chu Tước vỗ bàn một phát, “Muốn thì sẽ làm! Ngươi chính là một nữ tử xuyên không! Ngươi không biết trước đây cuộc sống của ngưoi rất đơn điệu sao? Không phải ta nói ngươi nhưng mở một tửu lâu, thật sự không hợp với khí phách một nữ nhân xuyên không. Nhân vật xuyên không phải như thế nào? Phải có tình cảm mãnh liệt phong phú, phải kích thích mạo hiểm, phải sống muôn màu muôn vẻ! Mà không phải là cuộc đời bất biến chỉ biết làm một người vợ, người mẹ cho đến chết.”

Chu Tước nói một hơi, vẫn còn trong trạng thái kích thích khi diễn thuyết, khiến Phan Dao Dao trợn mắt há miệng.

“Được rồi! Chuyện kiếm đồ này không thể thiếu phần ta được.” Sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới có thể khép miệng lại “Chỉ là chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”

“Căn cứ vào phương pháp tra án, ta phải kể lại chi tiết sự việc cho ngươi: Buổi tối ngày được ngươi mời về phủ, ta đã tra được số người thi đấu năm nay rất nhiều. Trải qua sự phân tích thông minh của ta, cơ bản chia ra hai loại người. Một loại vì muốn nổi danh, một loại bị thu hút bởi tin miếng đá phù dung phỉ thúy có thể cải tử hoàn sinh. Vô luận là loại nào, đều chỉ là một đám người phàm thôi. Vì muốn đả kích tinh thần chiến đấu của họ, ta lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm rốt cuộc nảy ra một mưu kế. Vì thế hôm nay lúc mặt trời chưa mọc, ta đi đến miếu hoang ở ngoại thành, tìm được hai tên hành khất, cũng căn cứ vào tin tức của bọn họ mà tạo nên một lời nói dối tuyệt hảo. Không cần nhìn ta như vậy, đúng thế, tin tức đá phù dung phỉ thúy là giả do chính ta phát ra. Kế tiếp mọi chuyện ngươi cũng rõ rồi.”

Phan Dao Dao giống như đang nghe kể một câu chuyện li kỳ khó tin, lại một lần nữa há hốc miệng.

“Trời ạ! Thì ra ngươi là thiên tài bịa chuyện!” Phan Dao Dao sùng bái sát đất.

“Quá khen! Quá khen!” Chu Tước được khen rất đắc ý: “Ta biết là, khi tin tức truyền ra, mọi người trong thành nam liền tin sái cổ nên mới đến phủ nha hỏi chuyện, người phụ trách cuộc thi lần này, chính là Hoàng Tư Dị vì không chịu nổi áp lực nên đã nói ra sự thật, đá phù dung phỉ thúy thật đã bị con hắn trộm bán mất.”

Phan Dao Dao gật đầu: “Đúng vậy! Mọi chuyện đúng là như vậy. Nhưng từ lúc đó hắn cũng không nói gì thêm, chúng ta cũng không biết ai là người mua.”

“Vậy nghĩ cách hỏi hắn đi.”

“Chuyện này không thể được, Hoàng đại nhân ở Nam thành rất được tôn kính, hơn nữa cực kỳ nghiêm trang, chúng ta không thể lôi được tin tức từ miệng hắn nha , bla … bla …”

Chu Tước nói: “Bình thường chuyện nào cũng có điểm yếu trí mạng. Hoàng Tư Dị đại nhân bình thường uy phong, nghiêm nghị, nhưng có đứa con không nên thân, chúng ta có thể tra từ hắn. Hắn là con của Hoàng Tư Dị, lại là người bán miếng đá, chung quy mọi chuyện, hắn chính là đầu mối quan trọng nhất.”

“Thật tốt quá!” Phan Dao Dao vẫy vẫy hai tay, hai mắt tỏa sáng khác thường: “Giấc mộng trước kia của ta khi xuyên vào cổ đại chính là thám tử, rốt cuộc cũng thành hiện thực.”

Chu Tước giơ tay phải ra: “Hai mỹ nữ xuất chiêu, ai có thể đỡ được.”

Phan Dao Dao bắt tay nàng: “Hai mỹ nữ xuất chiêu, ai có thể đỡ được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui