Như Là Cố Nhân

Chuyện công tử vẫn tiếp tục điều tra tìm đá phù dung phỉ thúy lại nghe được từ miệng Phan Dao Dao khiến Chu Tước hơi bực mình.

“Sao vậy, ngươi không biết à?” khóe miệng Phan Dao Dao nhếch lên.

Chu Tước hồ nghi nhìn Thẩm Qua: “Chàng không phải nói không tìm nữa sao?”

Thẩm Qua trách cứ trừng mắt nhìn Phan Dao Dao vài lần, ho nhẹ hai tiếng, nhìn Chu Tước nói: “Ta chỉ vì sự an toàn của nàng thôi, nên mới cố ý nói như vậy.”

“An toàn của ta?” Chu Tước đưa mắt nhìn xung quanh, “Có người muốn ám sát ta à?”

Phan Dao Dao thỏa mãn, ta biết mà, trong lòng hắn, mạng ngươi quý giá, nhưng mạng ta cũng không phải rơm rạ cỏ rác nên ta càng muốn cho ngươi biết, nén lại sự ghen tỵ: “Kỳ thật cũng không đến mức đó, chẳng qua Thẩm công tử nghĩ việc điều tra có chút nguy hiểm nên mới không cho ta nói với ngươi.”

“Công tử, ta không biết chàng nghĩ như vậy.” Chu Tước tức giận nói: “Ta trong mắt chàng vô dụng vậy sao?”

Thẩm Qua nhìn nàng chằm chằm: “Ta chỉ muốn bảo vệ nàng thôi.”

Nhưng đối với ý tốt của Thẩm Qua, Chu Tước cũng không cảm kích: “Xin lỗi, ta lại làm cho chàng nghĩ ta yếu đuối nhu nhược như vậy.” Không hề để ý tới hắn nữa, quay đầu nói với Phan Dao Dao: “Ngươi không phải đang điều tra đá phù dung phỉ thúy sao? Ta đi với ngươi, để người khác không xem thường ta.”

Phan Dao Dao thấy gian kế được thực hiện liền cười tươi: “Đúng rồi, nam nhân đều không thể dựa vào, vận mệnh phải ở trong tay mình mới tốt nha.”

Chu Tước định theo Phan Dao Dao thì bi Thẩm Qua ngăn lại: “Nàng ta có thể đi nhưng nàng thì không.”

“Tai sao?” Chu Tước hỏi.

Phan Dao Dao cũng có cùng nghi vấn.

Hai người nhìn công tử, hy vọng hắn cho họ một đáp án rõ ràng.

Thẩm Qua nhăn mặt, miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nói được: “Bởi vì ta không muốn nàng đi.”

Chu Tước thất vọng: “Công tử, không ngờ chàng có thể nói vậy, ta không còn gì để nói.”

Chu Tước nhất quyết đi cùng Phan Dao Dao, Thẩm Qua không thể khuyên được nên cũng đành lẽo đẽo theo sau.


Dọc đường đi, Chu Tước cũng không để ý tới hắn, còn lôi kéo Dao Dao hỏi đông hỏi tây.

“Dao Dao, chúng ta đi đâu đây?”

Phan Dao Dao hướng về phía một cái ngõ nhỏ mà đi, giải đáp nghi vấn: “Ngày ấy Thẩm công tử giao cho ta mấy bức tranh, ta quan sát cẩn thận nghiên cứu nửa ngày vẫn không tìm ra đầu mối. Nhưng hình như mấy bức tranh đang thể hiện một điều gì đó, giống như đang kể một câu chuyện cũ vì vậy ta nhờ hai tên đồ đệ hành khất của ngươi, bọn họ giới thiệu Trữ lão cho ta. Lão rất am hiểu chuyện nhiều năm trước.”

Chu Tước nhìn Trữ lão liếc mắt một cái: “Rốt cuộc lão biết gì?”

“Chuyện này phải ngược về mười năm trước, khi đó Tiêu Bích Phù đến thành nam, đương nhiên chính là Tiêu Hoàng Hậu hiện nay. Nàng đến thành nam để làm vương hậu của Ám Dạ vương. Chỉ là không biết vì sao lại quen biết Hoàng Duy, uhm, là đệ đệ của Hoàng Tư Dị. Theo nguồn tin bên lề, Hoàng Duy có tình với Tiêu Bích Phù, chỉ hận là giai nhân đã phụ lòng người.”

“Ai, vậy Tiêu Bích Phù thì sao?” Chu Tước vội hỏi: “Tiêu Bích Phù cũng thích hắn à?”

Phan Dao DAo liếc nàng trắng mắt: “Sao có thể, nàng khi đó đã gả cho Ám Dạ Vương, Hoàng Duy dù sao cũng không thể so với một vương gia nha?”

“Nhưng mà tình yêu với địa vị không liên quan mà.”

Bị người khác đả thông, Phan Dao Dao nghẹn họng, nửa ngày mới nói: “Tóm lại, Ám Dạ Vương cũng rất yêu nàng. Tuy ngài là vua một nước, có thể có tam cung lục viện, nhưng lại thủy chung, bên ngài chỉ có một mình Tiêu Bích Phù.”

“Không thể nào a.” Chu Tước lắc đầu, “Cho dù hắn thật sự yêu Tiêu Bích Phù, thời gian qua lâu, cảm tình cũng sẽ nhạt dần.”

“Ta ghét ngươi!” Phan Dao Dao bỗng dưng trừng mắt với nàng.

Chu Tước nói: “Ta làm gì?”

Phan Dao Dao dừng bước, run rẩy chỉ ngón tay vào nàng: “Ngươi nói xấu thần tượng của ta.”

Chu Tước không hiểu: “Ta nói xấu thần tượng của ngươi? Ngươi ngưỡng mộ Ám Dạ Vương hả?”

Phan Dao Dao chắp tay sau lưng: “Đúng rồi, hơn nữa bây giờ ngài đã là Hoàng đế.”

“Dù là vậy, hắn có gì khiến ngươi sùng bái?”

“Ngươi đúng là người mới tới nên không hiểu chuyện. Ngươi có biết đương kim hoàng đế là người trong mộng của không biết bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ thậm chí lão bà cũng không ngoại lên nha? Ngài một lòng không đổi với Tiêu Bích Phù, cho dù là thiên tử có hậu cung ba ngàn giai nhân nhưng ngài chỉ giữ một mình Tiêu Bích Phù. Ngươi nói xem một nam tử si tình như vậy, sao không khiến người ta sùng bái?”


Chu Tước hiểu được: “Cho nên, ngươi muốn thắng cuộc thi đấu cờ vây này vì muốn thượng kinh một lần gặp mặt thần tượng?”

Phan Dao Dao oán hận: “Vốn năm trước ta có thể gặp ngài rồi, chỉ hận tên Từ Ấu An hạ quỷ kế làm cho ngày thi đấu ta không thể tới được, bằng không, lần thượng kinh đó còn tới lượt hắn sao?”

Chu Tước ngẩn người, liên hệ mọi chuyện lại, giống như đã phát hiện được chuyện kinh thiên động địa, kinh ngạn á khẩu. Hay là, đây chính là vấn đề giữa Phan Dao Dao và Từ Ấu An. Nhưng mà, chắc không đơn giản như vậy a! Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy chỉ cần la hét Từ Ấu An hai ba ngày thì được rồi, sao đau khổ như bây giờ được? Nhất định tên Từ Ấu An kia không hiểu được niềm vui nho nhỏ của nữ nhân, lại làm ra chuyện xằng bậy gì rồi …

“Ngươi nghĩ gì vậy! Thời gian không nhiều đâu, đi nhanh thôi.” Chu Tước đang đắm chìm trong trí tưởng tượng phong phú của mình thì bị Phan Dao Dao đẩy từ phía sau.

“Ngươi đừng nói với ta ngươi và Từ Ấu An trở mặt với nhau là bởi vì hắn không cho ngươi đi gặp thần tượng.” Chu Tước quyết định không suy nghĩ lung tung nữa, hỏi thẳng nàng.

Phan Dao Dao nghiêm mặt gật gật đầu.

“Ngươi …. Các ngươi chỉ vì như vậy mà bỏ nhau?” Chu Tước che miệng, trợn tròn mắt.

Phan Dao Dao cũng không phản đối gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Chu Tước nhíu mày: “Ngươi đúng là chuyện bé xé ra to, bây giờ ta lại thấy thông cảm cho Từ Ấu An.”

“Ta chuyện bé xé ra to?” Phan Dao Dao không phục, căm giận nói: “Băng dày ba thước cũng không phải chỉ do một ngày đông, hắn có sự nghiệp của hắn, ta chỉ muốn gặp thần tượng của mình thôi mà, tại sao hắn lại không cho. Thật do ta không hiểu chuyện sao?”

Chu Tước thấy Dao Dao nói ra những lời này làm mắt đỏ lên, chỉ cần thêm chút kích thích khẳng định nước mắt sẽ rơi như mưa, vội an ủi nói: “Đừng nóng giận mà, là ta không đúng. Ngươi là người tốt nha, chỉ tại hắn không biết quý trọng ngươi thôi!”

Cách nói này làm cho nàng dịu bớt, Dao Dao cố ngăn nước mắt, sụt sịt mũi, “Cho nên ta chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình xông pha thiên hạ, nam nhân hả, một chút đáng tin cũng không có.”

“Vậy tại sao ngươi nhất định phải tìm được phù dung phỉ thúy?” Chu Tước vẫn không hiểu.

“Thứ nhất, Thẩm công tử đã ước định với ta, chỉ cần ta tìm ra miếng đá trong tay ai, hắn sẽ miễn thuế cho Lưu Tiên cư một năm. Thứ hai, truy tìm được phù dung phỉ thúy thỏa mãn ước nguyện làm thám tử của ta. Như vậy, nhất cử lưỡng tiện, sao ta không làm?”

Chu Tước hỏi: “Nếu công tử nóng lòng muốn có miếng đá như vậy, tại sao không cho ta giúp?”

Phan Dao Dao nghiêng nghiêng nhìn nàng: “Hắn không phải vừa nói sao? Sợ ngươi gặp nguy hiểm.”


“Ta gặp nguy hiểm?”

Phan Dao Dao vỗ vỗ bả vai nàng, cười thản nhiên: “Kỳ thật Thẩm công tử đối với ngươi rất tốt nha, hắn biết được tin Hoàng công tử đã chết, nên cảm thấy chuyện điều tra này hết sức nguy hiểm, cho nên …”

Chu Tước cắt ngang lời Dao Dao: “Hoàng công tử đã chết? Chết khi nào, sao ta không biết?”

Phan Dao Dao ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết à? Ngày chúng ta đi Hồng Yên lâu hắn đã chết. Sau này ta mới biết được. Nguồn tin của Thẩm công tử trong thành rất nhiều, có lẽ hắn còn biết trước ta. Ta nghĩ hai ngươi cùng chung một chỗ nên hắn đã cho ngươi biết.”

Thì ra là như vậy, nàng đã trách lầm hắn. Không kìm lòng được nhìn công tử vài lần, chỉ thấy hắn đang thấp giọng trò chuyện với Trữ lão, ánh mắt cũng đúng lúc nhìn về phía nàng, thấy nàng đang ngắm hắn, bốn mắt nhìn nhau. Chu Tước ngượng ngùng đứng lên, vừa rồi nàng thật hung dữ với hắn, nhưng thật sự không thể xin lỗi được.

Ai!

Mặt lại nhìn Phan Dao Dao, nhớ tới một chuyện: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Phan Dao Dao ngạc nhiên nói: “Ta chưa nói cho ngươi hả?”

Chu Tước lắc đầu: “Không có”

Phan Dao Dao nghĩ nghĩ: “Vậy vừa rồi ta nói đến chuyện gì?”

Chu Tước ngẩng đầu nhìn trời cảm thán: “Không phải nói chuyện đương kim hoàng thượng là thần tượng của ngươi, ngươi rất mong muốn nhìn thấy hắn một lần, bla bla sao.”

Phan Dao Dao “Nha” một tiếng, “Xin lỗi, nói một lúc lại lạc đề.”

Chu Tước véo nàng một cái: “Vậy ngươi còn không chịu trở lại vấn đề chính!”

Phan Dao Dao quát to một tiếng: “Nữ hiệp tha mạng!”

“Nói mau! Bằng không nữ hhiệp ta đây không tha cho cái mạng nhỏ của ngươi nha.”

Phan Dao Dao nghĩ nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: “Trữ lão nói cho ta biết, thì ra miếng đá phù dung phỉ thúy là đồ gia truyền của Hoàng gia. Lúc đó phụ thân của Hoàng Tư Dị và Hoàng Duy tham mê quyền lực nên đem bảo thạch hiến cho Ám Dạ vương. Sau này lại không biết vì sao suy nghĩ lại, truyền bảo thạch cho Hoàng Duy.”

“Nếu đã truyền cho Hoàng Duy, vậy sao lại rơi vào tay Hoàng Tư Dị? Hơn nữa hắn lại lấy đồ gia truyền ra làm phần thưởng của cuộc thi lần này, người không thấy kỳ quái sao?”

Phan Dao Dao gật đầu: “Đúng là kỳ quái. Đặc biệt là lúc tin tức phù dung phỉ thúy là giả được tung ra, Hoàng công tử lại chết. Ta cảm thấy cái chết của hắn rất kỳ lại, sao một người đang khỏe mạnh, đột nhiên bệnh chết, tại sao lại lựa đúng thời điểm này mà chết? Có lẽ chuyện này có liên quan đến Hoàng Tư Dị.”

Vốn Chu Tước nghe tin Hoàng công tử đã chết cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nàng vẫn cho rẳng sinh tử là số phận, Diêm vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Sống và chết đều được ghi lại trong sổ sinh tử, sao có thể do người thường quyết định?


Nhưng nghe suy luận của Phan Dao Dao, nhất thời giật mình, khí lạnh từ từ xâm chiếm toàn thân. Nàng không sợ ma quỷ, nàng sợ hãi chính là lòng người. Không biết loại người nào có thể vì lợi ích mà hãm hại người thân của mình. Ở âm phủ thật tốt, thân thể trước giờ đều lạnh như băng, sẽ không cảm giác được lạnh lẽo cũng không sợ hãi. Từ khi đi vào nhân gian, cảm giác của nàng ngày càng nhiều, nhưng mà hầu hết đều là cảm giác xấu kéo đến.

“Không, không thể nào.” Chu Tước nói lắp bắp: “Người ta nói hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, hắn ta sẽ không như vậy a.”

“Việc này ai biết được?” Phan Dao Dao bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi không phải từ âm phủ tới hay sao, sợ à?”

“Ai nói ta sợ?”

Phan Dao Dao chỉ vào mặt nàng giễu cợt: “Không ai nói, chỉ là mặt ngươi bán đứng ngươi rồi.”

Chu Tước sờ sờ mặt, quả thật có chút lạnh nha. Bị người ta giễu cợt khiến nàng thẹn quá hóa giận, vươn “bạch cốt trảo” muốn công kích, Phan Dao Dao bình tĩnh nói: “Ngươi không biết mục đích của ta sao?”

Phẫn nộ đem móng vuốt thu hồi: “Sao không ! Nhưng ngươi hay lôi thôi dài dòng, chưa nói mấy câu đã lạc đề.”

Phan Dao Dao nói: “Còn không phải do ngươi ngắt lời sao?”

Chu Tước nâng hai tay đầu hàng: “Từ bây giờ ta sẽ ngậm miệng.”

Phan Dao Dao hài lòng gật đầu: “Hoàng công tử chết, lúc viếng đám tang có một nữ nhân xuất hiện.”

Chu Tước định hỏi có phải là Như Yên cô nương không, dù sao Hoàng công tử cũng là khách quen của nàng ta, đi gặp mặt một lần trước khi an táng cũng không sai. Nhưng lại mới cam đoan không ngắt lời nên đành nuốt lời nói ngược trở lại.

Nghe Phan Dao Dao nói tiếp: “Sau khi nàng kia xuất hiện, chúng ta cũng điều tra được manh mối mới. Cho tới nay, chúng ta vẫn đang tìm người hiểu rõ nội tình, nên người đó có lẽ là nữ nhân kia. Nghe người ta nói trong ngày viếng, sau khi nữ nhân kia xuất hiện, không biết vì chuyện gì, Hoàng Tư Dị lại sợ tái mặt, chén trà trong tay cũng đánh rơi vỡ nát trên đất.”

Nàng kia rốt cuộc là ai, lại có thể làm cho Hoàng Tư Dị kinh hoảng?

Chu Tước không thể chờ được, Phan Dao Dao lại cố tình giống như đang nhử nàng, trong thời khắc quyết định cũng không nói tiếp.

Lúc này đã đến góc phố cuối đường, Phan Dao Dao lại cố tình nhấn mạnh giọng, từ từ nói: “Ngươi nói xem nữ tử đó là ai? Nàng ta chính là vị hôn thê của Hoàng Duy.”

“Vị hôn thê?!” Chu Tước rốt cuộc nhịn không được, “Không phải ngươi nói Hoàng Duy có tình ý với Bích Phù hoàng hậu sao? Sao lại xuất hiện vị hôn thê?”

Phan Dao Dao nhìn nhà cửa hai bên đường, thở dài: “Lúc đó nàng ta và Hoàng duy có thể nói là thần nữ hữu tâm, tương vương vô mộng. Sau khi gặp gỡ Tiêu Bích Phù, Hoàng Duy muốn giải trừ hôn ước với nàng, nhưng nàng không chịu, cứ như vậy kéo dài cho tới nay. Khi đó là thiếu nữ thanh xuân bây giờ đã hơn ba mươi, uổng phí mười năm tươi đẹp.” (thần nữ hữu tâm, tương vương vô mộng giống câu hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.)

Chu Tước cũng cảm khái vạn phần: “Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận vô quan phong dữ nguyệt.” Lại hỏi, “Vì sao Hoàng Tư Dị lại biến sắc khi thấy nàng ta ?”(Nhân sinh tự có tình si, hận này không liên quan cùng phong nguyệt – Trích từ nhà Khán Nguyệt Quang)

Mặt trời chói chang đã nhô lên cao, thời tiết thật nóng bức, Phan Dao Dao quạt quạt muốn làm dịu cái nóng đầu hè: “Đây chính là mục tiêu của chúng ta. Có lẽ nàng ta biết đá phù dung phỉ thúy đang ở trong tay ai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận