23. “Anh thật sự trở về muộn rồi.”
Minh nhìn hai cô gái đang lặng lẽ ngồi trước cửa phòng bệnh mà thấy khó hiểu, bước chân dừng lại trước mặt Thanh chưa kịp lên tiếng hỏi thì Hòa mang vẻ mặt phức tạp bước ra:
- Anh Minh, anh vào đi, ông nội có chuyện muốn nói.
Minh nhìn đôi mắt tỉnh táo của ông rồi ngồi xuống chiếc ghế để cạnh giường, vẻ mặt mang chút ý cười nhưng thần thái lại tỏ rõ sự chín chắn. Với một người lão luyện như ông Năm làm sao không nhìn ra chàng thanh niên đang ngồi trước mặt có tình cảm với cháu gái nhà mình, nếu không cũng không lặn lội đường xa như thế xuống thăm nó, rồi lại còn mua một mớ quà mang theo.
- Được rồi, ông hỏi con, con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ 28.
- 28, con tuổi Sửu hả?
- Dạ.
- … 28 là Ất Sửu, cung Tốn, mạng Kim, Canh Ngọ, cung Ly, mạng Thổ, ái chà, hai đứa này mà lấy nhau thì sống bạc đầu, lại làm ăn có tiền nữa…
Ông nội lầm bầm nói một mình, Minh nhìn ông nội bấm ngón tay, trong miệng nói những thứ anh không hiểu mà thấy da đầu căng ra. Ông nội tính chán rồi quay qua nhìn Minh, nói một câu suýt nữa làm anh rớt từ trên ghế xuống.
- Chờ con Thanh nó tốt nghiệp thì hai đứa đính hôn rồi làm đám cưới đi, ông cũng muốn có chắt bế rồi.
- Ông à, thật ra thì…
- Aiza, Thanh cũng sắp tốt nghiệp rồi, tháng bảy đính hôn rồi tháng 10 đám cưới là hay nhất, như vậy tết sang năm là vui nhà vui cửa…
Ông Năm cứ như vậy đắm chìm trong mộng tưởng của bản thân, không nhìn thấy khuôn mặt của Minh càng ngày càng khó coi đến tội nghiệp, anh không biết là phúc hay họa đây nữa, bỗng dưng được ba người lớn nhà Thanh đứng cùng chiến tuyến, nhưng mà nhanh như vậy sao, anh làm sao mà theo cho kịp chứ.
- Ông nội à, thật ra thì con và Thanh còn chưa xác lập quan hệ nữa.
Ông Năm trợn mắt nhìn Minh, nhìn từ tóc xuống đến chân.
- Hả? Con có phải đàn ông không vậy? Cái đứa ngốc như vậy cũng không dụ được, con về tự mình xem mình đi, muốn có vợ là phải mặt dày theo đuổi một cách mạnh mẽ dứt khoát, con mà không nhanh chân là người ta cuỗm mất thôi.
- Được rồi, ông nghỉ ngơi đi, con biết phải làm gì mà.
- Nghỉ gì, ông khỏe rồi, ông muốn về nhà.
- Ông nội, ở lại cho bác sĩ theo dõi chứ.
- Không, ông muốn về nhà, con đưa ông về nhà đi, bệnh của người già thôi mà, về nhà nằm cũng như vậy, một lát rồi lại khỏe hẳn thôi.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết, ông muốn về nhà, con không đưa ông về ông sẽ gả con Thanh cho thằng Tân, à mà con không biết, thằng Tân là hàng xóm của nhà ông, từ nhỏ đã ở bên con Thanh rồi…
Ông Năm vừa nói vừa len lén nhìn khuôn mặt đang tối dần lại của Minh, ha ha, ông đã bắt được điểm yếu của chàng trai này thì đừng thoát khỏi tay ông.
- Được rồi, ông nằm đó đi, con đi tìm bác sĩ kiểm tra cho ông rồi xuất viện.
Cuối cùng dưới sự uy hiếp đầy quyền lực của ông Năm, Minh đành đưa ông về nhà sau khi nằm viện chưa đầy 5 tiếng. Ngồi trên xe, Dương và Thanh ngồi hai bên ông nội ở ghế sau, Thanh lo lắng hỏi ông nội vì sao muốn về nhà, ông nội vuốt tóc cô cười cười chứ không nói gì, Dương ngồi ở bên cạnh không thèm nhìn ai mà mở miệng:
- Rất dễ hiểu, ông nội của chúng ta đang tiết kiệm tiền, vả lại sợ nằm viện lại không nhìn thấy chúng ta, aiz, ông nội thật là thương con cháu…
Tất cả mọi người trên xe đều đưa mắt nhìn Dương.
- Ha ha, vẫn là đứa cháu này hiểu ông.
- Hứ, thật ra thì con biết, ông sợ bọn con ở nhà sẽ làm thịt hết mấy con gà của ông chứ gì – Câu này là Thanh nói chen.
- Cha mày.
- Cha của con hình như là con trai ông nội thì phải.
- Ha ha – Cả xe đều cùng cười, người ta nói thật đúng, người già thì tính nết thay đổi giống như một đứa trẻ trong lớp da đồi mồi nhăn nheo…
- Được rồi, ông nội giờ có thể nói cho bọn con biết vì sao nhìn thấy tấm hình nhà anh Hòa ông lại xúc động đến nỗi chạy thẳng vào bệnh viện, nói xem hai người có gì khuất tất.
Ông nội gõ đầu Dương cái cốp làm cô nhăn mặt, trầm ngâm một lát rồi nói với Hòa.
- Cháu ngoại – Chữ “cháu ngoại” vừa phát ra, trừ Hòa ra ai cũng há miệng ngạc nhiên – Mẹ con sinh sau ba Thanh, mặc dù con lớn tuổi hơn nhưng theo vai vế phải gọi nó là chị.
- Dạ con biết rồi.
Không cần nói thêm gì nữa, mọi người đều cùng hiểu, đối với việc nhận cháu này của ông nội Thanh không có ý kiến gì, huống chi Hòa thất lạc nhiều năm như vậy, ông nội cũng đã dằn vặt suốt 25 năm, tâm hồn ông giờ đã được an ủi rất nhiều, cô giờ bỗng dưng có thêm một người em cũng không ảnh hưởng gì, Thanh chỉ nhìn Hòa cười rất nhân hậu. Mỗi người trong xe đều chìm trong thế giới của mình thì người già đáng kính trên xe lại tiếp tục nói một câu khiến toàn bộ xe đều trở nên căng phồng vì không thể đỡ nổi.
- Chậc chậc, ông phải gọi Dương là cháu ngoại rồi, còn nữa nha, vai vế của bốn đứa trong nhà cũng hợp lí quá đi mất…
Khỏi nói, Minh và Hòa nhìn nhau hớn hở cười, Thanh ngơ ngác, Dương thì giả lảng ngó ra ngoài xe, nhìn đồng ruộng ngập nước…
Dưới đôi mắt giám sát thúc giục của ông nội, ăn tối xong Minh đành phải dụ dỗ Thanh dẫn ra biển chơi, tất nhiên với sự “mè nheo” của hai con người kia, và hiển nhiên vừa đi đến biển thì họ tách ra…
Thời tiết dễ chịu, mỗi người mặc hai lớp áo rồi đi ra ngoài, mùi bánh xèo từ nhà ai bay lảng vảng trong cái gió đêm đưa vào mũi thật dễ chịu, mặt trăng 17 lấp ló phía sau rặng tre lớn trước nhà, đám trẻ con ăn cơm xong chạy ào ra con đường lớn trước nhà Thanh để chơi, nhìn thấy bốn anh chị đi cùng nhau thì đòi đi theo. Thanh gật đầu đồng ý, nhưng đi được vài bước cô lại phải quay đầu nhìn lại, Minh đang ngồi xổm giữa những đứa trẻ, không biết anh nói gì, một lát thì bọn chúng nhìn Thanh cười vang rồi tiếp tục chơi trốn tìm chứ không đòi đi theo nữa. Thanh đứng đó nhìn anh giữa lũ trẻ, lại nhìn nụ cười của anh mờ ảo dưới ánh trăng mà thấy lòng ấm áp, cô tiêu rồi, tim đập lên bình bịch, lắng nghe tiếng tim mà Thanh đỏ mặt, nghĩ đến những chuyện trải qua cùng anh, anh lo lắng cho cô, anh dịu dàng an ủi…
Thanh thấy mình tiêu thật rồi, tình cảm dành cho anh giờ như nước lũ vỡ đê, cứ như vậy ào ra mạnh mẽ không thể khống chế, thứ tình cảm đó không còn là tình cảm anh em nữa. Cô nhìn về phía anh rồi nhìn mặt trăng không tròn trên đỉnh đầu mình, trong lồng ngực càng ngày càng khó chịu, cô muốn chạy trốn, chạy trốn thứ tình cảm đã gọi thành tên này, cô đã thích anh.
Minh nhìn vẻ mặt ảo não của Thanh mà lo lắng:
- Sao vậy? Muốn mang theo bọn trẻ hả? Hay thấy khó chịu ở đâu?
Thanh im lặng nhìn anh lắc đầu, cô nhìn về bóng lưng đang nhỏ dần của hai người phía trước rồi bước đi, suốt cả quãng đường gần một cây số chỉ vang lên tiếng bước chân của hai người, cả tiếng trẻ con khóc, tiếng ru, tiếng karaoke của nhà nào vang đến và tiếng chó sủa khi hai người đi qua. Đi qua con đường dương liễu rồi cũng đến bãi biển, buổi tối sáng trăng ngoài biển chỉ có vài cặp tình nhân đang ngồi với nhau, Minh kéo tay Thanh ngồi xuống, cô im lặng nhìn biển, anh im lặng nhìn cô. Được một lát, Thanh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn qua Minh, cô muốn biết anh đang làm gì, liệu tâm trạng anh có phức tạp như cô, thật bất ngờ, vừa quay đầu Thanh đã sửng sốt trước đôi mắt sáng của anh, anh đang nhìn cô vô cùng dịu dàng, lặng lẽ và kiên nhẫn, cái nhìn giống như đang mong chờ cô nhận ra điều gì đó.
Thanh ngơ ngác nhìn anh, cô đang định mở miệng hỏi thì bị chặn lại, lông mi anh thật dài, anh hôn cô. Hạ Thanh ngây ngốc nhìn mắt anh, môi anh có chút khô và lạnh, cứ như vậy cô ngoan ngoãn nhắm mắt, cũng thả lỏng người để mặc bản thân trôi đi…
Lâm Minh không hôn lâu, anh nhìn cô gái đang cúi đầu nhỏ giọng hỏi anh hai chữ tại sao mà trong lòng đủ loại tư vị, ông nội nói đúng, nếu còn do dự anh sẽ mất cô gái này. Nghĩ là làm, Lâm Minh một tay cầm bàn tay đang kéo ống quần của Thanh, một tay cầm lấy cằm cô nhẹ nhàng nâng lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc Hạ Thanh nghĩ mình sẽ khóc vì sợ hãi, vì lo lắng, sự giãy dụa trong cô đã đi đến tột cùng, lòng bàn tay bị anh nắm cũng bắt đầu rướm mồ hôi thì anh nói, một câu rất khẽ, rất nhẹ, rất dịu dàng và trôi chảy, cảm giác như anh đã dồn nén quá lâu mà nói ra:
- Làm sao đây, anh yêu em mất rồi.
Hạ Thanh mặc kệ anh đang giữ cằm mình mà há miệng ra, tiếng “hả” cũng không phát ra nổi mà mắc nghẹn trong cuống họng, cô nhìn anh, nhìn thật lâu như muốn xem người đang nói câu này có phải đang nói với cô, cũng có phải là anh Minh mà cô quen biết.
Lâm Minh nhìn biểu cảm trên mặt Thanh, anh buông tay, thả cằm cô ra nhưng mắt thì vẫn nhìn mắt Thanh:
- Em cứ từ từ suy nghĩ, anh biết chuyện này em không thể chấp nhận dễ dàng và nhanh chóng, nhưng hứa với anh được không, hứa với anh em sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Hạ Thanh nhìn lòng bàn tay trống vắng của mình, tim cô lại đập bộp một tiếng thật mạnh, có cảm giác như cô vừa để trôi gì đó, cô hỏi anh trong vô thức:
- Tại sao?
Lâm Minh chỉ cười, anh vẫn nhìn cô rất dịu dàng:
- Yêu mà cũng có tại sao hả? Anh chỉ biết là mình yêu em thôi.
Hạ Thanh nhìn con người đang ở trước mặt mình, anh cũng không đẹp trai như ba cô, anh chỉ được dáng người, đã thế khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng dọa người, vậy mà nụ cười hiện giờ của anh làm cô thấy thật khó thở, vô cùng khó thở, sự khó thở chẹn ngang mọi âm thanh muốn phát ra, nhưng thành công khiến cô òa khóc, Hạ Thanh ôm choàng lấy anh, gục đầu trong lòng anh và khóc như một đứa trẻ.
Rất nhiều năm sau, khi nhắc đến chuyện này, Lâm Minh đều chọc ghẹo Thanh nói anh tỏ tình làm cô xúc động đến khóc, Thanh cũng chỉ cười bởi vì lúc đó cô cũng không biết vì sao mình lại khóc như vậy, có lẽ đúng như lời Minh nói, cô quá xúc động.
Lâm Minh lúng túng nhìn cô gái đang gục trong lòng mình, anh đã làm gì sai rồi sao, anh đưa tay vuốt nhẹ lưng của Thanh, khẽ vỗ về, trên miệng lặp đi lặp lại có hai từ: “Nín đi, ngoan mà…”
Hạ Thanh nghe anh lặp lại hai từ mà bật cười, cô cọ cọ trong lòng anh, chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, chóp mũi và đôi mắt đỏ hoe nhưng cái miệng nhỏ thì đang nhe răng cười. Minh cũng cười, anh đứng dậy cầm tay Thanh kéo theo.
- Đi thôi, chúng ta về để ông nội ở nhà một mình cũng không ổn.
Thanh cũng xoay tay nắm lại bàn tay của Minh, hành động của cô khiến Minh cứng đờ cả người, anh quay qua nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Trong tình yêu, có đôi khi, ngàn lời nói, vạn biểu hiện cũng không bằng một hành động rất nhỏ. Một cái xoay tay rất khẽ đã nói lên tất cả những gì Hạ Thanh muốn nói và Lâm Minh muốn nghe. Cô hỏi:
- Lúc nãy anh nói gì với bọn trẻ?
- Đây là bí mật của bọn anh.
- Hứ, không nói thì thôi, không thèm.
Minh bật cười rồi đi tiếp, qua khỏi rặng dương liễu thì Thanh níu tay anh:
- Em mỏi chân.
Minh nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Thanh, anh trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cô. Cả quãng đường trở về, cõng Thanh trên lưng, Minh vẫn cười vui vẻ, Thanh nằm sấp trên lưng anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của cả hai và nghêu ngao hát. Đám trẻ con trước nhà đã bị ba mẹ gọi vào ngủ, Minh cõng Thanh đi hết hàng cau thì gặp một người vừa vặn đi ra, Thanh trên lưng Minh nhanh chóng tuột xuống:
- Anh về khi nào vậy?
Tân nhìn Minh, nhìn bàn tay đang nắm của hai người, anh mỉm cười giống như tự giễu mình rồi nói:
-Anh thật sự trở về muộn rồi.
24. Quay đầu…
Đối mặt với dáng vẻ thất bại và cô độc của Tân, Thanh thẫn thờ khó hiểu, cô ngước mắt nhìn Minh, anh nhìn cô mỉm cười. Tân hất tay, anh lách qua hai người rồi đi về nhà, hẹn sáng mai qua uống trà với ông nội Thanh.
Ông nội tủm tỉm nhìn Thanh và Minh bước vô nhà, ông đưa tay vỗ vai Minh và nói: “ha ha, khá lắm, không làm ông thất vọng chút nào.”
Lâm Minh: “Dạ con cảm ơn ông.”
Hạ Thanh: “…” (ngơ ngác).
Trên giường, lúc Hạ Thanh trở mình lần thứ 46 thì Lâm Dương nằm bên lên tiếng: “Cậu ngủ dùm mình cái, anh trai mình nói ra hay làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ rất rất lâu rồi, cậu yên tâm đi”.
Hạ Thanh giật thót, quay người nhìn vào Lâm Dương nhưng thấy cô nàng nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn vang lên, lay thế nào cũng không có dấu hiệu của một người tỉnh ngủ. Hạ Thanh nghĩ chuyện mình và Minh, rồi lại nghĩ qua câu nói của Tân, càng nghĩ càng giống đống tơ vò, bản tính vô tư lại nổi lên, cô quyết định vứt nó sang một bên, coi như không thuộc về mình và nhắm mắt ngủ.
Phòng bên cạnh, Lâm Minh có một giấc ngủ rất ngon lành.
Hạ Thanh ngủ muộn, Lâm Dương ảnh hưởng, bởi thế lúc hai người bước được ra trước hiên nhà đã là 6h30 phút, Thanh nhìn mặt trời màu vàng được che khuất phía sau rặng tre rồi vươn vai há miệng ngáp. Sau lưng vang lên tiếng cười của Lâm Dương, Hạ Thanh hạ tay bối rối quay đầu lại thì nhận ra Dương không phải nhìn mình mà nhìn về phía gốc đào trong sân. Cô bắt chước Dương nhìn ra rồi không kiêng dè gì cười to lên, làm con người chật vật dưới gốc đào ngước mắt lên nhìn hai cô. Dưới gốc đào xanh, Lâm Minh đang bị bốn con ngỗng bự chỉa mỏ ví, mục tiêu chỉ có con người đang mặc áo phông xanh và quần thể thao, bốn con đứng bốn phía không cho Minh thoát ra, mà dưới chân anh, thừa thêm hai con gà đang mổ mổ vào ống quần. Thật là một cảnh tượng đẹp mắt trong sáng đầu đông.
- Không được cười nữa, giúp anh đuổi mấy con ngỗng rồi hai đứa đi ăn sáng đi.
Bỏ qua lời Minh, Thanh và Dương hươ tay đuổi ngỗng, miệng vẫn còn cười, Thanh đưa mắt tìm kiếm:
-Ông nội với Hòa đâu anh?
- Đi ăn sáng hết rồi, hai đứa đi đi.
- Thế anh không ăn hả?
- Lúc nãy anh ăn xôi xéo ngoài đầu ngõ rồi.
Dương và Thanh hi hi ha ha đi bộ ra ngõ ăn sáng, ăn xong đi chợ mua đồ ăn cho cả ngày luôn.
Lúc hai người trở về, mặt trời đã qua ngọn tre một đoạn, dâm bụt trên hàng rào đã lác đác trổ hoa, rặng núi sau nhà bị một tầng mây che lấp. Túi lớn túi nhỏ bước vào thì thấy Minh, Hòa, ông nội và Tân đang ngồi uống trà ở nhà trên, không biết nói gì mà cả bốn người cùng cười, ý cười càng đậm trên ba khuôn mặt khi Thanh và Dương bước vào, trừ Tân. Chén trà vừa đưa lên miệng trong tay Tân trở nên nặng trịch, ngụm trà trong miệng đã đắng mà còn vọt lên mũi, không phải vì Thanh. Tiếng “ông nội” nghịch ngợm trong miệng Dương vừa đi ra thì Tân ho lên sặc sụa, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Tân, Dương cười hài lòng rồi đi xuống bếp, Thanh theo sau.
Trên bàn, ông nội nhìn sự thất thố của Tân mà ngạc nhiên:
- Con biết Dương sao?
- Dạ cũng tính là biết, học trò của con.
-À, con bé thông minh, bạn thân của con Thanh nhà mình mà, à là em của cậu Minh đây nữa.
- Dạ…
Tân nuốt nuốt nước miệng, a di đà phật, anh âm thầm cầu nguyện cho chính mình, Dương, anh chỉ nhìn thấy cô đáng sợ, phút chốc nhớ lại cảnh tượng hôm đầu tiên đến lớp quản trị kinh doanh dạy triết, rồi lại nhớ đến vẻ mặt rầu rĩ của mình khi gặp bạn là giảng viên môn tâm lí trong trường. Bạn anh hỏi anh vì sao, anh chỉ đơn giản kể sơ qua cho bạn mình nghe về cô sinh viên đó, bạn anh hỏi tên, anh nói, tưởng sao, ai ngờ bạn anh vỗ vỗ vai anh, khuôn mặt nhìn anh rất đồng cảm:
- Tui nói ông nghe, ông biết thầy Đại không, cái ông lịch sự nhất trường mình á.
- Biết, rồi sao?
-Aiz, tốt nhất đừng chọc cô nữ sinh đó, lúc tui về trường cách đây hai năm có nghe một số lời đồn không hay của ông thầy đó, cũng có lần nhìn thấy nữ sinh ra khỏi phòng ông ta, cũng nhìn thấy cô nữ sinh tên Lâm Dương đó. Lúc tui vào phòng ông thầy đó khoảng ba tiếng sau khi cô sinh viên đó đi thì tui giật thót cả người, thầy ở trần bị trói gô trên ghế trong khi máy lạnh mở 16 độ…
Vẻ mặt Tân là ớn lạnh.
- Từ đó về sau đúng là không còn tin đồn, cũng không còn nữ sinh vào căn phòng đó, mà chưa hết đâu, sau đó tui còn thấy chính tay cô nữ sinh đó xổ bánh xe, cắt côn xe của ổng mà còn ngang nhiên dùng phấn viết tên mình lên yên xe nữa.
Tân giờ phút này, uống li nước trà, nhớ lại chuyện đó cũng thấy lạnh xương sống, thật tội nghiệp, số lần tiếp xúc với con gái của anh eo hẹp tới nỗi anh cảm thấy phần tử như Lâm Dương là vô cùng đáng sợ, anh cũng hứa với bản thân sẽ không đắc tội với cô sinh viên này.
Phía đối diện, Minh và Hòa nhìn biểu tình của Tân rồi nhìn nhau lắc đầu, ánh mắt họ nhìn nhau mang một suy nghĩ: “Anh chàng này có lẽ đã bị Lâm Dương chỉnh qua…”
Uống trà xong, kể với ông nội về những năm đi học một cách ngắn gọn, Tân liều mạng xuống bếp tìm Thanh, nhìn thấy anh, Lâm Dương quả nhiên trừng mắt một cách thẳng thắn, bộ dáng rất giống gà mẹ bảo vệ con.
Thanh theo Tân ra chỗ vườn trồng hoa và ngồi xuống một băng ghế có bóng mát, chuyện đi học của anh, Thanh đã từng nghe qua, anh chỉ nói chuyện hiện tại với cô, những lời dặn dò chân thành giống như một người anh dành cho em gái, Thanh gật đầu ngoan ngoãn mà không hay biết tình cảm của anh đều chất chứa trong lời nói, đều được giấu đi rất kĩ mà sợ Thanh phát hiện ra. Anh là đến trước, đi nhanh nhưng trở về muộn.
- Em có hạnh phúc không?
- Dạ?
- Anh biết em đang quen Minh, anh là hỏi em có cảm thấy hạnh phúc không?
Thanh xấu hổ gật gật đầu cười, không nhìn thấy tia đau lòng cùng mất mát chạy qua mắt Tân. Anh ôm cô thật khẽ, bàn tay đặt lên vai cô nhẹ vỗ:
- Nhớ kĩ, nếu không hạnh phúc em có thể quay đầu, quay đầu nhìn về anh, anh sẽ luôn ở cạnh em.
Thời điểm anh nói ra câu đó là xuất phát từ chân thành, từ tình yêu, ngoảnh mặt quay lưng thì hạnh phúc cũng vuột đi mất, thứ hối hận nhất đời là Tân đã để vuột mất Thanh. Tình yêu vốn dĩ là thế, loanh quanh trong mớ bòng bong, cuốn đi như một thói quen, lúc còn trẻ, anh cao ngạo bước đi, nghĩ rằng cô vẫn còn là một đứa trẻ trong khi anh có cả tương lai thật lớn phía trước, quay lưng rồi mới biết thì ra toàn bộ bầu trời của anh đều ở phía sau lưng. Và giờ, anh đang trả giá cho sai lầm lúc trẻ của mình, thói quen thân thuộc dần dần trở thành tình yêu mà không ai hay biết, tình cảm thuần khiết đi cùng với thói quen, theo năm tháng sẽ trở nên sâu đậm và không thể vứt bỏ.
Anh yêu cô, bảy năm trước là yêu trong ngu ngơ, yêu mà không hay biết, bảy năm sau trở lại, anh yêu cô nhưng yêu trong thầm lặng. Bởi vì không biết trân trọng, không thể trân trọng mà cơ hội qua đi, thứ vốn dĩ nằm trong tay, ẩn trong trái tim dần trôi đi mất và nổi lên cồm cộm làm nhức nhối, đau xót. Anh sẽ chúc phúc cho em, sẽ chúc em luôn giữ mãi nụ cười như vậy trên môi, nhưng chỉ cần em không hạnh phúc, không vui vẻ, em có thể quay đầu.
Anh buông Thanh ra, tình cảm dạt dào nơi đáy mắt nhưng ẩn hiện rất sâu, một nơi mà không ai có thể chạm vào.
Ngày nghỉ Tết dương cũng nhanh chóng trôi đi, chiều ngày 1, Minh quyết định cả bốn trở về thành phố, anh và Hòa đi làm còn hai cô gái phải đến trường đi học trở lại.
Ông nội bịn rịn chia tay bốn người trẻ, vẻ mặt ông cười rất tươi kiên quyết đòi tiễn bốn người ra đường nhựa, bọn trẻ hàng xóm thì ôm lấy bốn anh chị mà chúng đã lỡ thân quen, yêu thích, đi ngang qua cái chợ con đầu xóm, bà con trong đó cũng đưa tay lên vẫy vẫy tiễn bốn người, nụ cười trên khuôn mặt họ vẫn vẹn nguyên như thế.
Thanh sụt sịt leo lên xe, lúc xe lăn bánh cả cô và Dương đều quay đầu vẫy tay chào ông nội, ông đứng một mình với bọn trẻ con, khuôn mặt tươi cười nhưng cả người toát lên sự cô độc cố định, bà nội mất đã lâu, gia đình cũng không gần ông, nhiều lần ba Thanh muốn tìm cho ông một người bạn đều bị ông cương quyết từ chối. Đó là tác phong của một người lính, đã quyết sẽ khó bề lay chuyển, ông nội nói, ông còn hàng xóm, còn lũ trẻ, con cháu rảnh rỗi về thăm ông là được rồi, ông cũng chỉ cần bấy nhiêu…
Hòa ở ghế phụ cũng quay đầu nhìn ông, cho đến khi bóng ông mờ dần rồi khuất sau những bụi cây, anh lên tiếng gọi Thanh vẫn đang quay lưng nhìn về hướng đó.
- Chị Thanh – Tiếng chị lần đầu gọi có chút ngượng nhưng thật ấm áp.
- Hả? – Thanh có vẻ cũng giật mình quay đầu, hốc mắt vẫn còn đỏ nhưng cô cười.
- Hơn tháng nữa rồi em với chị về thăm ông mà.
- Hả? Ừ, hơn tháng nữa – Thanh nhớ ra cũng sắp đến tết nguyên đán rồi còn gì.
Xe vẫn như thế lăn bánh hướng về thành phố, mặc kệ ngoài trời đang mưa, cơn mưa phùn mùa đông lạnh mướt, cứ cách bốn tiếng Minh và Hòa thay phiên lái, bởi vì Dương và Thanh bảo không đói nên xe cũng không dừng lại để ăn, thay vì đó là ăn đồ ăn vặt và uống sữa, những thứ mà ông nội và Dương đã chuẩn bị. Đi càng xa thì tâm trạng cũng được nâng lên, cả bốn người cũng không còn âu sầu như lúc mới lên xe mà trở nên vui vẻ rất nhiều, Thanh ngồi sau với Dương, cả hai gục đầu lên vai nhau hát những bài hát thiếu nhi. Đang hát nghêu ngao, Thanh dừng phắt rồi ngẩng đầu lên, suýt nữa thì đụng vào trần xe, cô quay qua nhìn Dương:
- À, đúng rồi, quên hỏi cậu, anh Tân có dạy lớp cậu không?
- Có, đó là cái thằng thầy mình thấy ngứa mắt nhất.
- Cái gì? Rồi cậu có làm gì ảnh không vậy, tội lỗi quá.
- Này, mình hiền lành nổi tiếng nha.
- Cậu mà hiền lành thì thiên hạ không có người ác, nói thế với những người quá rõ bản chất mình cậu không thấy xấu hổ sao? – Thanh nhìn Dương, nói bằng giọng rất khinh bỉ, ngồi phía trên, Minh và Hòa cũng gật gật đầu đồng ý với nhận xét của Thanh.
- Thanh nói đúng, anh thấy em là đứa không sợ thiên hạ loạn chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi.
Vậy là dưới đôi mắt tò mò của cả ba nhân vật trên xe, Dương đem chuyện mình dùng vẻ ngoài ngây thơ hiền lành không biết gì, ngơ ngác trước câu hỏi “Lí giải tình yêu” của ông thầy dạy triết tên Tân, cái câu hỏi của một bài kiểm tra mà trước đó Dương đã ôn bài rất kĩ, đến cuối cùng lại ra một câu lãng xẹt như vậy. Thanh cười ngặt nghẽo, Minh và Hòa nhìn nhau: “Tội nghiệp, thảo nào vừa nhìn thấy đã sặc nước trà.”
Đùa chán rồi hai cô gái ngồi ghế sau cũng gục đầu vào nhau ngủ, Minh ngồi ở ghế phụ lôi từ trong giấy ra một mảnh giấy, mảnh giấy nhàu nát rách vụn do bị xé chỉ đọc được một mẩu anh đang cầm trên tay, anh đọc nó rồi khe khẽ thở dài, mảnh giấy này là anh nhặt được tối qua, rất vô tình sau khi gặp Tân ở bờ biển.
“Tôi giấu tình yêu của mình vào cát
Tóc mơn man, biển mênh mang hát
Nước biển xanh xao, bóng em gầy lặng
…
Cái với tay chỉ chạm vào hư không rồi vuột mất
Gió vẫn thổi, biển vẫn xanh, em vẫn thế nhưng xa tôi rồi”
“H.T – chúc em luôn hạnh phúc”