Như Là Định Mệnh

13. Xuất thân của Hạ Thanh????
Hạ Thanh nằm dài trên chiếc giường tầng hai của mình, chiếc giường 1m với cái chăn dày vừa lấy về từ phòng giặt ủi thơm nồng cả căn phòng cùng chiếc laptop đang mở. Cô nhìn vào trang web mình đang mở mà thở dài ngao ngán, sau sự kiện ngày truyền thống đến cả xuống tầng 1 khu kí túc cô cũng không dám đi một mình, cô đã làm ổ trong phòng được hai ngày rồi, Hạ Thanh trộm nghĩ có khi cô sẽ trốn thêm mấy ngày nữa chờ được nghỉ tết rồi chuồn về quê luôn.
- Haizzzzzzzzzz…. Aaaaaaaaaaaaaaaaaa… Huhu, tại sao, tại sao chứ? – Hạ Thanh đập hai tay xuống giường và la lên. Tiếng la của cô làm cả phòng giật thót cùng quay đầu nhìn Thanh, chỉ thấy cô nhìn vào màn hình máy tính với vẻ mặt vô cùng oán giận, vô cùng buồn phiền.

Cũng không thèm chú ý gì đến những người còn lại trong phòng, Hạ Thanh tiếp tục tự kỉ, nguyên nhân của chuỗi ngày làm ổ lần lượt chạy về trong đầu Thanh, thật kinh hoàng.
Sau khi được Lâm Dương làm công tác tư tưởng, Hạ Thanh đã quyết định tham gia buổi tối. Vừa mới quyết định xong thì điện thoại đổ chuông inh ỏi, là baba gọi, cô vừa ấn nút đã nghe đầu dây bên kia truyền lại một giọng nữ rất trẻ, nhẹ và trong, giọng nói rất phấn khích:
- Con gái, con gái cưng, ba mẹ về rồi đây, hôm nay đến thăm con, đi, ra sân bay đón ba mẹ nào, con có 20 phút để đến đây, không được mặc đồng phục đâu.
- Mẹ, con đang đi học.
- Hừ, con gái đừng hòng qua mắt mẹ, mẹ mới gọi điện cho chủ nhiệm của con, ông già hói ấy nói con trốn học.
- 20 phút? Con đang ở trường, mẹ cho là con mọc cánh để bay hay sao mà đi 15km nhanh thế hả?
- Mẹ không quan tâm, con phải đến.
- Con gái, đến đây đi, không mẹ con giận thì lại khổ, tội ba.
- Được rồi, được rồi, con đi, con đi được chưa?
- Được, con gái thật đáng yêu.
Hạ Thanh cúp điện thoại, vẻ mặt rất chán nản, cô không hiểu sao mình lại có một người mẹ trẻ con một cách không thể ghét như thế.
Bởi vì mẹ Hạ Thanh nói chuyện rất lớn nên gần như hai cô bạn đứng cạnh cô đều nghe được, giờ phút này họ đang nhìn nhau cười, tò mò hai vị phụ huynh như thế nào lại sinh ra đứa con gái như Hạ Thanh.
Hạ Thanh phẫn nộ nhìn nụ cười của hai người bạn:

- Ngậm miệng lại ình, trưa nay ba người ăn cơm với nhau, mình đi với ba mẹ.
- Vậy khi nào cậu về?
- Không biết.
- Này, 3 giờ chiều có buổi tổng duyệt, cậu về muộn cũng được nhưng phải duyệt chương trình, không lại bị mắng thì khổ.
- Mình biết rồi.
Hạ Thanh quay lưng, bước nhanh đi lấy xe.
Cô chạy nhanh vào phòng thay quần jeans áo sơ mi, cầm lấy mũ lưỡi trai của Lâm Dương trên bàn đội lên đầu.
Hạ Thanh bắt một chiếc taxi, 20 phút sao, ba mẹ trả tiền taxi lại cho con.
Lúc Hạ Thanh bước vào cô nhìn thấy rất nhiều phóng viên đứng ngoài sân bay, không biết hôm nay có người nổi tiếng nào xuất hiện ở đây, cô dáo dác nhìn quanh nhưng không nhận ra ai hết, đảo mắt tìm kiếm hai thân ảnh quen thuộc, một lát sau cô cũng tìm ra nhưng chỉ có baba, không thấy mẹ. Cô bước nhanh về phía baba đang đứng, trên miệng là nụ cười rạng rỡ, sau tiếng ba, cô ôm choàng lấy ba mình, đặt vào má ông một nụ hôn để thể hiện nỗi nhớ của mình.
- Mẹ con đâu?
- Mẹ con hả? Bà ấy đi trước rồi, đi thôi ba con mình về khách sạn.
- Khách sạn? Hai vị đại gia đừng nói với con hai người ở khách sạn 5 sao lớn nhất thành phố? Trả tiền taxi con vừa đi đến đây cho con – Hạ Thanh nhăn mặt, cái nhăn mặt của cô làm ba cô bật cười.
- Không có, mẹ con chọn khách sạn 2 sao nhỏ lắm, không biết bà ấy lại muốn làm gì, thấy đám phóng viên kia không, là bà ấy gọi đến.
Hạ Thanh quay qua nhìn ba mình, một người đàn ông mang vẻ thành đạt trong cuộc sống trong bộ vest đen chỉn chu và caravat màu xám tro, dưới chân là đôi giày đen bóng, dáng người cao gầy, khuôn mặt điển trai đầy nam tính, thật khó tin được người đàn ông này đã 50 tuổi, Hạ Thanh giống ba, khuôn mặt cô và ba mình gần như đúc từ một khuôn, người ta nói con gái giống ba đào hoa cả đời, cũng may đôi mắt là được thừa hưởng từ mẹ cho nên Thanh đào hoa thì đào hoa thật nhưng không khổ. Hai cha con họ kề vai tiến về cổng sân bay. Theo sau họ là một chàng trai khoảng 30 tuổi, đang kéo hành lí, Hạ Thanh đưa mắt nhìn anh ta, ba cô nheo mắt:
- Là trợ lí của ba, con gái à, anh ta sẽ không đủ sức kéo cái va li ấy nếu con cứ nhìn người ta chăm chú như vậy, ha ha.
- Ba này, ba lại chọc con, con chỉ tò mò chút thôi mà, những lần trước ba mẹ về nước đều rất lặng lẽ, con cũng không phải đi đón như thế này.
- Ba mẹ về từ tuần trước nhưng không báo cho con, ở với ông nội, mới đến đây sáng nay.
- Ông nội sao rồi ba? Ít hôm nữa được nghỉ tết dương lịch con cũng về quê, nhớ ông quá rồi.
- Ừ, ông khỏe, cũng nhắc con luôn.
- Lần này ba mẹ về chắc không phải để thăm con với ông nội. Con không tin đâu.
- Ha ha, con gái dỗi đấy à, ba mẹ lần này đến đây thăm con thuận tiện giải quyết một số công việc.
- Hứ, đi giải quyết công việc thuận tiện thăm con thì có, con biết mà, con làm sao bằng công việc của ba mẹ chứ.
- Ha ha ha.
- Ba, ba cười gì chứ, chọc con nữa, quà của con đâu?
- Được rồi, mẹ con giữ, học xong đại học qua với ba mẹ luôn đi.
Hạ Thanh chỉ cúi đầu trầm ngâm chứ không nói gì, cô không muốn sang bên đó, nhưng lại sợ từ chối thẳng thắn sẽ làm ba mẹ buồn.
Bà Quyên – mẹ của Hạ Thanh vừa nhìn thấy cô đã cười tít mắt, ôm chầm lấy con gái rồi sờ nắn khắp người:
- Ha ha, con gái, càng lớn càng xinh đẹp nha.
- Mẹ, mẹ lại chọc con rồi – Hạ Thanh phụng phịu.
- Thôi đi cô, lớn rồi còn làm nũng. Thế con gái xinh đẹp, con có người yêu chưa, nói mẹ nghe chút.
- Không có, quà của con đâu?
- Đây. – Bà Quyên lôi từ va li của mình một chiếc hộp nhỏ, trong đó là một chiếc váy màu xanh lá cây rất nhã, chất liệu mềm mát với những đường cắt khéo léo hết sức độc đáo.
Hạ Thanh cầm chiếc váy, nhìn nhãn hiệu của nó, cô nhăn mặt:
- Mẹ, mẹ lại tốn bao nhiêu tiền để mua, những thứ này con mặc không dám mặc nhiều…
- Không biết, là ba con trả tiền, yên tâm, ông ấy giàu lắm.
Ba Hạ Thanh chỉ khoanh tay đứng ngoài nhìn hai mẹ con cô nói chuyện mà cười rất thoải mái.
Hạ Thanh nhìn ba mẹ mình, không còn gì để nói.
Bà Quyên khi nghe Hạ Thanh kể về ngày truyền thống vào buổi tối đã chết sống buộc cô mặc chiếc váy bà mới tặng để tham dự, còn dày công làm tóc cho cô, mái tóc dài đến thắt lưng được bà thắt thành 6 con rít dài rồi dùng máy sấy thổi khô, bà buộc cô giữ nguyên như thế cho đến lúc lên sân khấu. Bà còn hứa buổi tối sẽ đến xem cô biểu diễn…
Gia đình Hạ Thanh ăn trưa tại khách sạn. Ăn xong, hai mẹ con Hạ Thanh lại ôm nhau nằm trên chiếc giường 2m duy nhất trong phòng để nói chuyện, mặc kệ sự phản đối của ông Duy – ba cô. Trước mặt là hai người phụ nữ yêu nhất, ông đành ôm laptop sử dụng thay vì nghỉ ngơi sau chuyến bay.
Được chốc lát, ông Duy rất vui vẻ xoay laptop cho hai mẹ con Hạ Thanh cùng xem.
Hạ Thanh ngơ ngác nhìn hình ảnh cô hôn ba mình ở sân bay, cùng đó là hình ảnh cô choàng tay ba mình sải bước dài ra khỏi sân bay với nụ cười vui vẻ thân mật của hai ba con. Xen giữa những tấm hình của hai ba con là một bài viết kha khá dài, nội dung chủ yếu viết: ca sĩ, họa sĩ Hạ Quyên – người được mệnh danh là hoa mai của nền nghệ thuật nước nhà cùng chồng là nhạc sĩ Minh Duy trở về nước, theo nguồn tin nhận được, 9h25 phút, nhóm phóng viên có mặt tại sân bay hi vọng gặp được để chụp hình và phỏng vấn hai vợ chồng xa nhà nhiều năm này, nhưng chỉ gặp được nhạc sĩ Minh Duy và ông từ chối gặp phóng viên. Nhóm phóng viên chỉ chụp được vài hình ảnh ông đi cùng một cô gái trẻ đội mũ bí ẩn, họ có những hành động rất thân mật và người ta đặt câu hỏi ối quan hệ này…
Hạ Thanh hít một hơi quay qua nhìn mẹ mình, chắc chắn đây là trò đùa của bà dành cho phóng viên nước nhà, tin đồn bát quái, tám nhảm, bà quá rảnh rang để khơi mào ột hội “tám” nào đó, quả nhiên, dưới những ment, người ta lo lắng ca sĩ Hạ Quyên sẽ mất chồng trong tay một cô gái trẻ… Vài fan của bà cũng đang truy lùng thông tin của cô…
Hạ Thanh vô cùng ảo não khi mẹ cô vừa xem vừa cười với ba cô, cười một cách hết sức vui vẻ, không xem ai ra gì.
- Thôi mà con gái xinh đẹp, lâu rồi ba mẹ mới về nước, đùa một chút cho có chuyện rồi ba mẹ cũng đi, dù sao con cũng là con gái người nổi tiếng, ba mẹ đã giấu con 22 năm rồi, lên báo một lần cũng không chết mà. Cười lên nào, mà hai ba con ăn hình quá, con đội mũ cũng không rõ mặt nữa, cười đi – bà Quyên đưa hai tay kéo miệng Hạ Thanh giương lên, vẻ mặt của bà đầy hờn dỗi, kết quả cô chưa kịp cười, ba cô đã bật cười, nhìn nụ cười của ba mẹ, Hạ Thanh cũng ngoan ngoãn cười theo.

- Baba cho con mượn máy tính.
- Con định làm gì hả? – Cả ba mẹ Hạ Thanh cùng ngạc nhiên.
- Con làm được gì chứ? Chỉ xem chút thôi mà. Hì hì.
Buổi trưa này, Lâm Minh vừa kí xong hợp đồng, anh chán nản vì đã một tuần rồi không gặp Hạ Thanh, Minh rầu rĩ lướt web giải trí, với một người như anh, tin đồn bát quái của sao Việt anh không bao giờ quan tâm đến đơn giản anh không có thời gian và không hứng thú.
Theo lẽ thường, hình ảnh của Thanh và ba cô cũng sẽ không lọt vào tầm mắt của Lâm Minh nếu nó không phải là bài đăng mới nhất, nổi nhất, và cũng ở vị trí dễ nhìn thấy nhất trên vài trang báo mạng, và quan trọng hơn cô gái trong hình là một người quan trọng trong tim anh, một người anh dễ dàng nhận ra trong đám đông…
Lâm Minh di chuột xem lần lượt từng tấm hình, xem kĩ bài viết và tất cả các bài đăng, một thứ gì đó đâm xoáy vào tim anh, có khi nào anh đã quá tự tin, cả anh và Lâm Dương đều cho rằng Thanh là một cô gái đơn giản và rồi cô sẽ thuộc về anh, nhưng giờ bỗng chốc anh thấy rằng mình không biết gì về cô cả. Anh gọi điện cho em gái, chỉ nói một câu: “Online đi em.”
Lúc Dương online, cô đã nhận được một đường link từ anh trai mình, click chuột, cô đã hiểu vì sao anh trai lại rầu rĩ như vậy. Kết nối tất cả dữ liệu, cô đã có ngay đáp án, kinh thật, hóa ra cô thân với con sao đã 7 năm mà không hay biết, đã thế ca sĩ Hạ Quyên và nhạc sĩ Minh Duy, nhạc của hai người này luôn đầy trong máy tính và điện thoại, cô cũng hay mở to cho cả phòng nghe, vậy mà cái con người ấy lúc nào cũng hùa theo cô tìm hiểu về hai vị này giống như không quen biết. Cô giải thích cho anh trai nghe, rồi gọi Anh Thư xem cùng, Anh Thư xem xong, quay lại nhìn Lâm Dương cảm thán: “Thật không ngờ”.
Cẩm Đan đi vừa bước vào phòng đã thấy hai người đẹp cùng chúi mũi vào máy tính, đến cả tiếng mở cửa cũng không nghe, tò mò Đan vứt cặp rồi cũng xem thử, xem xong thì đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi rồi về giường.
Lâm Dương quay qua nhìn Cẩm Đan.

- Cậu có thắc mắc gì không?
- Không. Ai mà không có bí mật gì đó, hoặc là chưa muốn cho người khác biết…
Dương nhìn Thư rồi lại tiếp tục nhìn vào máy tính, vừa nhìn được mấy giây, rê chuột thêm vài lần thì cùng nhìn nhau há miệng ngạc nhiên, màn hình hiện lên dòng chữ: “The webpage is unavailable”.
Lâm Dương và Anh Thư trợn tròn mắt, gì thế này, trang web lớn như thế cũng có người cả gan vào hack ngon lành, không thể tin được.
Cả Lâm Minh cũng trợn mắt, mà ba mẹ Hạ Thanh lại càng khoa trương hơn, họ há hốc mồm nhìn con gái của mình, chỉ vài cú click chuột, 10 ngón tay lướt gọn trên bàn phím vài phút, trang web bát quái hoàn toàn bị xóa.
Hạ Thanh cười toe với ba mẹ, ôm lấy bộ váy và rời khỏi khách sạn, trước khi đi cô còn bảo ba mẹ tối nhất định phải đến xem con gái họ tỏa sáng.
Về tới phòng là đã hai giờ chiều, cô thay ngay bộ quần áo và đối mặt với sự tra khảo của hai thanh tra trong phòng, Hạ Thanh ngoan ngoãn khai ra tất cả, kể cả việc cô xóa đi trang web.
- Cái gì? Là cậu? Cậu không sợ bị kiện sao hả?
- Ngạc nhiên gì chứ, mà hai người yên tâm, họ không tìm ra địa chỉ IP, và vì thế, có lẽ trang web đó tối nay sẽ có bài mới thay thế bài tớ xóa, yên tâm đi. Đi thôi, chúng ta đi duyệt chương trình cho tối nay.
14. Nguyên nhân chính của việc phải quấn chăn nằm “nhà”.
Mang tiếng là đi duyệt chương trình, Hạ Thanh chỉ đến xem sân khấu lớn ngoài trời, tiếp xúc với ban nhạc được trường mời đến, đưa đĩa cho họ rồi đem đồ diễn vào hậu trường để.
Sân khấu được dựng ở trung tâm trường, xung quanh là những khoảng sân rất rộng dành cho khán giả, bởi vì thi hát, cũng bởi vì lười Hạ Thanh không tham gia cùng nhóm trong hoạt động bán hàng để quyên góp quỹ từ thiện. Chưa tới giờ văn nghệ buổi tối, những gian trò chơi do sinh viên mở ra rất đông người tham gia, giành giải thưởng cũng được mà không giành giải thưởng cũng tốt, mà đúng hơn chỉ là dùng mẹo để lừa chứ đào đâu ra giải thưởng để trao cho nhiều người tham gia đến thế…
Hạ Thanh nhìn công tác trang trí sân khấu của hội sinh viên trong trường, lại nhìn đủ màu sắc đi lại loanh quanh trong sân, không khí bỗng trở nên ấm áp rất nhiều, cô cũng sắp xa ngôi trường này rồi…
Rồi cũng đến tiết mục chính của ngày truyền thống, trường thậm chí còn mở cửa bán vé cho những sinh viên trường khác đến xem. 5 giờ chiều, sân khấu mở nhạc xập xình vui nhộn, đèn trong sân trường rực rỡ, buổi chiều cuối thu, trời đã bắt đầu tắt nắng, không khí chuyển dần sang cái lạnh se của gió đông bắc đầu mùa, Hạ Thanh nghe tiếng nhạc trên sân khấu, nhìn quang cảnh xung quanh bỗng có ham muốn được gặp người chỉ đạo trang trí, người đã dựng nên cái quang cảnh vui tươi lúc này.
Tiết mục đơn ca của Hạ Thanh xếp thứ 13 trong tổng số 40 tiết mục tham dự sau khi loại bớt ở buổi tổng duyệt vào buổi chiều.
Trước khi buổi diễn bắt đầu, thầy chủ nhiệm khoa còn đích thân gặp để động viên Thanh, một sự ưu ái khiến rất nhiều người đằng sau sân khấu ghen tỵ.
Lâm Dương và Anh Thư phàn nàn về con số 13 của cô, nhưng Hạ Thanh vừa nấc vừa cười, đó là ngày sinh của cô mà, có khi lại là con số may mắn. Hạ Thanh có một thói quen rất xấu, chỉ cần căng thẳng cô sẽ bị nấc, đã thế có làm uống bao nhiêu nước cũng không hết, Dương đưa cho cô một cái khăn sạch:
- Cậu làm ơn đè lưỡi của cậu xuống, nín thở đi, có bao giờ thấy cậu khổ sở thế này đâu.
- Hic, tớ chỉ tham gia văn nghệ lúc cấp 1 thôi, sau này có hát hò gì ở chỗ đông người đâu chứ.
Bởi vì uống kha khá nước, đến tiết mục thứ 7, Hạ Thanh lại phải đứng trước nhà vệ sinh trong khi Dương và Thư chạy ra cổng trường để đón Lâm Minh và Hòa, Thư bối rối nhìn khuôn mặt của Vương – người mà cô trốn tránh hơn một tuần.
Cẩm Đan đứng ở một góc trong phòng, bề ngoài giống như chẳng gì lọt vào mắt cô, chẳng gì làm cô quan tâm chú ý nhưng hầu như toàn bộ con người có mặt trong phòng và hoạt động của họ đều không thoát khỏi ánh nhìn của cô. Cẩm Đan chú ý đến một cô gái mang dáng vẻ đề phòng bước đến chỗ giá treo trang phục biểu diễn khoảng mấy phút sau thì bước ra, bước chân rất vội đi về phía cánh gà rồi biến mất dưới sân khấu, có vẻ như lo lắng cho những tiết mục tiếp theo, những con người có mặt trong phòng không ai nhận ra cô gái ấy. Cẩm Đan cũng không để ý gì nhiều nhún vai rồi đi tìm Hạ Thanh, chỉ còn 4 tiết mục nữa là đến lượt Thanh, cũng may giữa tiết mục hát là một vở kịch nên thời gian vẫn còn đủ…
Hạ Thanh cầm lấy chiếc váy của mình, khuôn mặt méo xệch như muốn khóc, chiếc váy màu xanh mẹ mua từ bên Úc về, chiếc váy xinh đẹp giờ đã bị ai đó cắt, thân váy liền bị cắt thành nhiều mảnh dính vào nhau, cô không tiếc chiếc váy nhưng xót xa vì nó được mua từ tiền của ba và tâm sức của mẹ, đây là tình yêu của ba mẹ dành cho cô nhưng chưa được một lần mặc nó.
Cẩm Đan sờ sống mũi của mình, có vẻ như vài hôm nữa cô sẽ đi tìm cái con người xé váy của bạn mình mà tính sổ mất, người làm nên chuyện này lại chẳng xa lạ gì với cô, bởi vì đó là bạn cùng lớp với cô, nhưng Đan chỉ ngạc nhiên về nguyên nhân của nó.
- Có ai đó rất muốn cậu không thể dự thi. Vậy nên bình tĩnh đi.
Anh Thư mở miệng mắng cái con người độc ác nào đó. Dương nhìn bộ quần áo Thanh đang mặc trên người, chiếc áo thun màu hồng và quần jeans đen bó, thêm vào đó là mái tóc gợn sóng tội nghiệp, không có gì ăn nhập vào nhau lại càng không thể lên sân khấu.
Hạ Thanh có cảm giác ai đó đang bóp trái tim và kéo căng đầu mình ra, cảm giác khó chịu đến nát người, cô không nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng lo lắng khi chỉ còn 30 phút nữa là đến lượt mình, cô không hiểu rốt cuộc mình làm nên tội gì mà lại có một ngày khủng khiếp như thế này…
Quả nhiên người trong cuộc u mê trong khi người ngoài cuộc lại sáng tỏ, Lâm Dương nhìn chiếc mũ phớt màu xanh lá trên đầu của cậu bạn vừa hát xong quay vào bỗng nảy ra ý tưởng, mặc kệ tiếng kêu giật mình của Anh Thư, cô mượn chiếc mũ và chạy ra tìm Lâm Minh:
- Anh trai, có vấn đề rồi, trong ba anh ai là người có áo sơ mi trắng có thể cho em mượn không?
- Trên xe anh có, nhưng nó để tít ngoài kia, chạy ra đó cũng mất 10 phút.
- Anh đi nhanh lên, đồ diễn của Hạ Thanh bị ai đó phá hư rồi. Anh mang vào phòng phía sau sân khấu cho em với, tại đây anh đi thẳng, ở chỗ kia kìa rồi rẽ phải là thấy cửa phòng đang sáng.
Lâm Dương quay vào kéo Hạ Thanh vào nhà vệ sinh, buộc cô đưa chiếc quần jeans trong người ra ngoài cho cô, Dương dùng kéo cắt rất khéo từ trên gối xuống đến ống quyển, một cái quần bình thường trở thành bụi bặm đến không đỡ nỗi rồi đưa lại cho Thanh. Hạ Thanh mặc quần jeans của chính mình mà cảm thấy buồn cười, cảm giác lo lắng bỗng chốc cũng tan tành.
Lâm Dương nhận áo từ tay Lâm Minh, cô đổi chiếc áo ôm màu xanh lá trong người cho Thanh, mặc thêm cho cô bạn chiếc áo sơ mi to , gài vài nút ở dưới rồi cột vạt áo lên, tóc thả tự nhiên, đội mũ xanh, chân mang giày búp bê.

Anh Thư giơ ngón tay cái lên, Lâm Minh nhìn Thanh cười rất tươi để cổ vũ, Thanh nhìn chính mình phản chiếu trong gương mỉm cười hài lòng, đã đến lúc rồi.
Thế nhưng, một lần nữa sự cố lại xảy ra với Hạ Thanh, đĩa hát cô đưa lúc chiều bị mất, Lâm Dương đứng sau sân khấu tìm đĩa đến toát cả mồ hôi, Anh Thư nhìn về phía Hạ Thanh cầm micro đứng ở sân khấu mà tay chân lạnh toát, Cẩm Đan đứng dưới sân nhìn, mày nhíu chặt khó chịu, sinh viên đã bắt đầu bàn tán, ba chàng trai đưa mắt nhìn Thanh rồi nhìn nhau, mắt nheo lại khó chịu…
Hạ Thanh nhìn dòng người đông đúc trước mặt mình, bỗng dưng bắt gặp ánh nhìn lo lắng của chủ nhiệm và Lâm Minh, chân mày cô nhíu chặt, vô cùng lo sợ, cô lùi về sau sân khấu như muốn chạy trốn, và quay lưng, dưới sân khấu hoàn toàn im lặng nhìn hành động trên sân khấu của cô hoa khôi trường. Đến lúc tất cả mọi người đều đinh ninh rằng cô bỏ cuộc thì giọng của cậu MC vang lên: “Rất xin lỗi tất cả mọi người, vì một chút lỗi kĩ thuật, phần trình diễn của Hạ Thanh sẽ được bắt đầu ngay bây giờ, xin ột tràng vỗ tay cổ vũ cô bạn của chúng ta…”
Và người ta nhìn thấy, Hạ Thanh cầm trên tay một cây ghita nâu, sau đó là một cái ghế và giá để micro, Hạ Thanh cứ như vậy trình diễn, không nhạc đệm, toàn sân trường lặng ngắt chỉ vang lên tiếng ghita âm vang và giọng hát trong trẻo…
Đám đông vỗ tay hoan nghênh, Lâm Dương và Anh Thư đứng sau sân khấu có một loại xúc động muốn khóc, thật không ngờ đến phút cuối cùng màn trình diễn còn tốt hơn cả mong đợi, cũng coi như trong họa có phúc. Cẩm Đan đứng dưới xem, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, có thể thấy Hạ Thanh đã không phụ lòng mọi người…
Đám đông cứ như vậy hướng mắt về sân khấu, không ai hay biết rằng, trong một góc khuất của hành lang, một cô gái nhỏ bé quay lưng khỏi sân khấu, lặng lẽ lau hàng nước mắt và rời đi…
Xong phần trình diễn của mình, Hạ Thanh trở về phía sau sân khấu, ôm choàng lấy Dương và bật khóc, mọi áp lực giờ phút này mới tiêu tan, lo sợ mới hoàn toàn biến mất. Cô đã nghĩ, nếu không có ba cô bạn thân, có lẽ giờ này cô không phải khóc vì hạnh phúc mà khóc vì có lỗi, vì trách nhiệm không hoàn thành

11 giờ, hội diễn kết thúc, không ngoài dự đoán của Lâm Dương, rất nhiều sinh viên bỏ phiếu bầu chọn cho Hạ Thanh, cô giành được giải đặc biệt, đặc biệt ở chỗ ngoài phần thưởng là tiền, Hạ Thanh được đặc cách tốt nghiệp mà không cần trải qua thời gian thực tập như những sinh viên khác.
Hạ Thanh cứ như vậy nhần phần thưởng và hưng phấn kéo mọi người kia đi chơi đêm.

Trải qua một ngày với những cảm xúc lên xuống, Hạ Thanh gọi bia và thản nhiên uống, cô không muốn nói, muốn để mọi thứ trôi đi, thứ có được chính là hai cô bạn đang ngồi bên cạnh… Một cô gái bình thường tâm tính ngoan ngoãn, lúc say cũng sẽ rất ngoan ngoãn, đáng buồn Hạ Thanh chưa hoàn toàn say nhưng không được phép tiếp tục uống, cô quay qua nhìn con người giữ chặt lon bia trong tay không chịu đưa ình, một khuôn mặt lạnh lùng đang dùng ánh nhìn lo lắng nhìn cô, nhưng với một người 2/3 say như Thanh, ánh nhìn đó chẳng khác nào đang chế giễu, cô giương tay lên tát vào khuôn mặt ấy rồi ra sức véo má…
Những người còn lại bị hành động của Hạ Thanh làm ngây ngẩn cả người.
Lâm Minh giữ đôi tay đang véo má mình, bình tĩnh lên tiếng:
- Em say rồi, chúng ta về thôi.
- Không về, em không say, anh là ai? À, ra là anh Minh. – Hạ Thanh lại ra sức véo má anh, miệng chu lên, rồi thả tay vung vẩy lung tung.
Lâm Minh nhìn đôi mắt mông lung đang nhìn mình, lại nhìn đôi môi xinh đẹp đỏ hồng đang chu lên xinh xắn, anh có cảm giác nếu mình không đủ định lực, ở giữa nơi đông người lại lợi dụng cô đang sa cơ mà hôn cô mất…
Hạ Thanh bỗng dưng nắm lấy cổ áo anh, khuôn mặt kề sát, hơi thở mang mùi bia và hương thơm thảo mộc phút chốc tràn đầy khướu giác anh.
- Anh, anh á, anh đã từng thích ai chưa?
- … Có – Lâm Minh nghĩ một lát cuối cùng nói thật.
- Là ai?

- Rất thân với em, một cô gái có nụ cười rực rỡ như nắng, tinh khiết như hoa sen sớm mai…
- Không quen… em đi toilet…
Hạ Thanh lảo đảo đi trước, Lâm Minh cau mày theo sau.
Hạ Thanh nhìn kí hiệu trước cửa toilet, loạng choạng một lát rồi cũng đi vào đúng phòng dành cho nữ.
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi, Lâm Minh bước vào phòng nam bên cạnh, lánh đi tiếng ồn để nói chuyện điện thoại. Đến lúc trở ra, anh đã thấy Hạ Thanh mơ màng bị tên đàn ông bụng phệ lôi kéo, cả người cô không ngừng giãy dụa, áo sơ mi bên ngoài đã bị kéo rớt khỏi vai. Lâm Minh bước tới, cố gắng kiềm chế cơn giận lịch sự kéo cô ra khỏi móng vuốt của tên đàn ông háo sắc, đáng giận lại gặp phải một kẻ ngoan cố, hắn ta phất tay, ở xung quanh anh bỗng thừa ra ba tên côn đồ.

Tên đàn ông bụng phệ vẫn hả hê với nhan sắc trước mặt cho đến khi một thứ gì đó lạnh toát chạm vào thái dương hắn, cùng với đó là tiếng lên nòng rất khẽ, người hắn cứng đơ:
- Buông cô ấy ra! – Một câu ra lệnh lạnh lùng, mang đầy sát khí. Người đàn ông tái mét giao trả Hạ Thanh cho Lâm Minh ngay lập tức, ông không biết mình đụng phải vị đại ca giang hồ nào mà dùng cả súng…
Hạ Thanh cứ mơ màng như vậy bị Lâm Minh ôm ra khỏi quán bar và đưa về nhà anh, sau này anh tuyệt đối không cho cô uống rượu kiểu 2/3 say ấy nữa, dáng vẻ ấy của cô thật dễ làm đàn ông phạm tội… Anh ép cô uống một cốc nước chanh giải rượu, đắp chăn kĩ lưỡng cho cô rồi mới rời khỏi phòng.
Hạ Thanh trở về trường đã là ba giờ chiều, cô bước xuống xe Minh với khuôn mặt mệt mỏi và cái đầu đau nhức. Hạ Thanh vô cùng ngạc nhiên khi trước mặt cô là cổng kí túc, nhưng không phải yên lặng như những chiều thứ bảy khác mà rất ồn ào, ồn ào vì sinh viên tò mò dòm ngó, ồn ào vì bảo vệ ra sức ngăn cản một đám phóng viên có ý định xông vào bất cứ lúc nào. Hạ Thanh lắc lắc đầu, lặng lẽ đi vòng lại phía cổng sau khu kí túc và trèo vào.
Đây, đây mới chính là nguyên nhân chính khiến cô bạn Hạ Thanh quyết định không ló mặt khỏi kí túc, cô cứng người khi nghe Lâm Dương nói rằng clip hát hôm qua của cô được người khác tung lên mạng, và đám phóng viên đã biết được cô là con gái của ca sĩ Hạ Quyên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui