Như Là Định Mệnh

15. Cố nhân
Buổi tối sau ngày truyền thống, bởi vì thực hiện lời hứa Hạ Thanh đành phải cố gắng dẫn ba chị em nhà mình đi ăn cơm trong kí túc, cũng không biết có được gọi là duyên hay không, đám người Hạ Thanh gặp lớp trưởng lớp cô đang đi cùng bạn mình. Anh Thư nói với Dương và Đan đó là lớp trưởng lớp cô, Dương chỉ nhìn rồi đi nhanh qua theo Thanh, Thư theo sau.
Cẩm Đan nhíu mày đi chậm lại rồi dừng chân trước mặt hai con người đó, cô nhìn họ lạnh lùng:

- Có phải hai người nên xin lỗi Hạ Thanh một tiếng không?
- Cậu có ý gì?
- Ý gì? Không phải hai người rõ nhất sao, buổi tối ngày truyền thống, lần sau nếu không muốn ai biết thì đừng làm.
Nói xong thì bỏ đi, cũng không thèm nhìn đến nét mặt kinh hoàng khó coi của hai con người đó, Đan lắc lắc đầu, hóa ra lớp trưởng kế toán và lớp trưởng công nghệ thông tin là bạn thân của nhau.
Đến cuối cùng, dù muốn hay không Hạ Thanh vẫn phải đi ra khỏi cổng kí túc bằng cách rất hay ho là trèo cổng sau, đám phóng viên mấy ngày nay vẫn canh chừng trước cổng kí túc hi vọng được gặp cô để phỏng vấn một chút…
Hôm đó trời đổ mưa, cơn mưa không lớn nhưng rả rích, ướt áo, thấm vào lòng người, mang theo hơi rất lạnh và gột sạch bụi bặm xót lại của những ngày nắng, cơn mưa kèm theo chút gió đã vô tình cuốn đi tất cả những chiếc lá bàng xót lại trên thân cây. Hạ Thanh thức dậy từ rất sớm, cô nằm trên giường nhìn về phía cửa sổ mờ mờ vì đầy hơi nước, một nhánh của cây bằng lăng gầy quẹt vào ô cửa giống như cánh tay của ai đó đang giang rộng ôm lấy cả khu kí túc, tiếng đồng hồ để bàn trong phòng vang lên từng tiếng tí tách theo nhịp chạy rất khẽ của chiếc kim giây. Cô cứ nhìn mông lung, vô thần rồi lại ngủ thiếp đi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, ngái ngủ ngồi dậy, cả phòng đã đi học, trống trơn, vắng ngắt:
- A lô.
- Dậy đi Thanh, môn triết đổi giáo viên, 15 phút cuối sẽ điểm danh – Đầu dây bên kia tiếng Anh Thư vang lên rất khẽ cũng rất gấp.
- Mấy giờ rồi? Cậu điểm danh giúp tớ đi.
-9h 30 rồi, cậu đến đi, ông thầy còn rất trẻ, vả lại điểm danh bằng cách gọi từng người đứng lên, ai vắng mặt sẽ trừ vào điểm thi cuối kì.
- Được rồi, cúp máy, tớ đến, lát gặp.
Hạ Thanh vội vàng leo xuống giường, cấp tốc vệ sinh, thay đồ, lấy sách vở và khóa cửa phòng rời đi, động tác nhanh và gọn gàng. Cô cầm ô lao nhanh ra cửa sau và đi nhanh đến trường, thật kịp lúc vừa đúng giờ nghỉ giữa hai tiết, thầy có lẽ đã đi uống nước. Cô vào lớp và ngồi gần Anh Thư ở bàn ba, đầu gục lên bàn, núp sau tấm lưng rộng của ai đó, chuẩn bị tư thế để tiếp tục ngủ.

- Thầy giáo mới như thế nào?
- Nhìn trẻ, cũng đẹp trai, nghe đâu là tiến sĩ mới về nước, giảng bài không buồn ngủ…
- À, ừ, kệ ổng đi.
Hạ Thanh chỉ hỏi cho có lệ rồi gục đầu xuống bàn lắng nghe tiếng nói chuyện xung quanh mình, phần lớn là nói về ông giáo dạy triết của những sinh viên nữ, họ khen thầy đẹp trai, khen thầy hài hước và cả những khát vọng về tình yêu với thầy…
10 phút sau thầy vào lớp, Hạ Thanh mơ màng nhìn về phía bục giảng, chỉ thấy đó là một ông giáo khá trẻ, chừng 26 hay 27 tuổi gì đó trong bộ tây trang lịch sự cùng đôi kính gọng đen, một vẻ đạo mạo khó gần đúng kiểu một giảng viên đại học. Cô cứ nhìn như thế với người thầy đáng kính đứng trên bục giảng đang quan sát lớp học hơn 70 người cho đến khi ông ấy nhìn vào cô và khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười rất nhẹ, rất nhiều sinh viên nữ dưới lớp cảm thấy khó thở, Hạ Thanh nhếch môi thản nhiên cười lại, một nụ cười mang ý nghĩa khiêu khích không coi thầy ra gì, chỉ là cô bỗng dưng cảm thấy đôi mắt sau cặp kính gọng đen và nụ cười rất quen thuộc…
Hạ Thanh tiếp tục gục đầu xuống bàn, suy nghĩ xem mình đã gặp nụ cười như thế ở đâu. Nghĩ và nghĩ, vẫn không nghĩ ra và cô nghe thấy tiếng giảng bài của vị tiến sĩ trên bảng, một giọng nói trầm khàn và ấm, một giọng nói đã quen thuộc với cô suốt 15 năm. Cô ngẩng cao đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, một thân hình cao gầy, mái tóc đen xoăn nhẹ nằm gọn gàng trên đầu, chân mày hình cung trên cặp kính, sống mũi cao, miệng rất duyên với lúm đồng tiền bên má trái lộ rõ khi anh nói, cười. Anh khác trước rất nhiều, bộ dáng chững chạc và người cao lên không ít, có lẽ ở bên ngoài nhiều năm, lại một thân một mình nơi đất khách, anh trở nên từng trải và chín chắn, cả người cũng toát lên phong vị độc lập đến khó gần. Cô nhìn, đánh giá con người đứng trên cao đó, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng rồi lại mang đầy giận dữ cắm thẳng vào con người đối diện, anh giỏi lắm, đi một mạch 7 năm lại không một chút liên lạc, giờ lại đàng hoàng đứng trước mặt cô bằng tư thế ngẩng cao đầu hiên ngang, còn buộc cô đến đây điểm danh trong khi trời mưa đến khó chịu. Anh giỏi lắm.
Trên bục giảng, vị tiến sĩ đang giảng dạy, vị tiến sĩ trẻ tuổi, đạo mạo biết được có ánh mắt khóa chặt vào người mình và anh rùng mình. Vị tiến sĩ tên Tân ấy đã từng là hàng xóm của Hạ Thanh suốt 15 năm, anh biết cô học lớp này, đến lớp lại không tìm kiếm ra cô, anh đành dùng hạ sách điểm danh để trừ điểm nhằm buộc cô đến lớp. Cô bé hàng xóm ngày xưa suốt ngày theo đuôi anh giờ đã trở nên xinh đẹp rất nhiều, còn xinh đẹp hơn cả mẹ cô khi xưa, nụ cười của cô cũng dễ dàng làm người khác phái nín thở, cô vẫn cười với anh bằng kiểu cười không coi anh ra gì, là thói quen sao?
Hạ Thanh suốt buổi không thèm nói tiếng nào, mong mải rồi cũng đến lúc tan học, thầy không điểm danh, những con người chạy vội đến lớp như Thanh cảm thấy rất phẫn nộ, họ thì thầm mắng chửi ông giáo đang thu dọn trên bục giảng, Hạ Thanh lại cười, nếu họ biết ông giáo đạo mạo trên bục giảng kia là vì cô mới làm thế có khi người bị mắng trong miệng họ lại là cô…
- Tiết sau chúng ta sẽ có một bài kiểm tra ngắn, tôi thông báo cho cả lớp chuẩn bị, phiền bạn Hạ Thanh ở lại một lát.
Cả lớp đưa ánh nhìn khó hiểu về cả Tân và Thanh, những sinh viên nữ cũng mang chút thì thầm, dò xét, suy đoán, Thanh chỉ cười rồi kéo tay Thư đi thẳng, không thèm ngó lại ông giáo trên bục lấy một giây, mặc kệ ánh nhìn ngơ ngác của tất cả sinh viên trong lớp, cô đang coi thường thầy.
Tân nhìn bóng lưng bước đi không vội không chậm của cô vừa tức vừa buồn cười, cô làm anh đẹp mặt trước lớp đầu tiên dạy, nhưng cô trở nên bướng bỉnh hơn lúc nhỏ rất nhiều. Cô nhỏ này đã giận anh thật rồi, ngày đó anh rời đi cũng không thông báo cô một tiếng, suốt bảy năm qua cũng không dám liên lạc với cô. Anh sợ. Anh sợ không đủ tự tin cất bước, sợ đôi mắt rớm lệ của cô khi biết anh không gần cô, rồi lại sợ nghe giọng nói của cô mà không đủ dũng khí ở lại hoàn thành chương trình học. Ngày đó cô chỉ là cô bé con lớp 9, anh cũng chỉ năm hai đại học. Lúc đọc mẩu giấy chút xíu với những nét chữ xinh xinh mang chút trẻ con nói rằng cô thích anh, anh đã cười, anh đã xoa đầu cô, bỏ qua đôi mắt ngập nước đầy tủi hờn của cô mà nói rằng anh chỉ xem cô như em gái, và cô đã bắt anh mua kem cho cô ăn, ăn nhiều đến nỗi viêm họng và phát sốt đến một tuần.
Lúc nhận mẩu giấy của cô, anh đã xin được học bổng, đã hoàn tất thủ tục nhập học và chuẩn bị cho chuyến đi xa một tuần sau đó. Buổi gặp ấy, anh vĩnh viễn không thể quên, là một ngày chủ nhật, nắng rất đầy, cây gòn trước nhà cô đã ra chi chít trái con, hàng rào dâm bụt trổ đầy hoa đỏ, cánh đồng lúa đang làm đòng thơm nức mùi sữa rất nhẹ, rất thoảng; anh cũng không thể quên ánh mắt cô nhìn anh lúc ấy… Anh đã định nói với cô về chuyến đi, nhưng đôi mắt buồn bã ấy đã ngăn anh không nói, anh sợ cô sẽ khóc òa. Hôm anh đi, cô vẫn còn đang sốt, vẫn bị mẹ và ông nội buộc ngoan ngoãn ở trong nhà, anh vuốt tóc và ôm cô rất khẽ, cô cứ nghĩ rằng anh lại lên thành phố học rồi sẽ nhanh trở về với cô, cô nói không ra tiếng, cười thật tươi vẫy tay với anh, và anh đi, một chuyến đi mất 7 năm ròng. Mẩu giấy của cô anh vẫn luôn đặt trong ví sau tấm hình cô cười rạng rỡ…
Tân nhếch miệng cười, nụ cười đầy tự giễu, em gái sao, suốt những năm tháng cô độc nơi đất khách, lúc nhớ về cô, về nụ cười cô dành cho anh, cả những tiếng gọi “anh hai” đầy nhõng nhẽo, là nỗi nhớ dành cho em gái sao? Lệ đã từng khô ở cằm khi anh đứng trước gió nhớ về quê, nhớ gia đình và nhớ về cô, cả về cái nghoéo tay anh chiều cô lúc cô 5 tuổi, cái nghoéo tay mà cô buộc anh hứa sau này sẽ lấy cô làm vợ. Anh đã từng hứa, rồi lãng quên đến 10 năm, đến lúc nhớ lại nó như con dao đâm vào tim anh, nỗi đau tạo thành sẹo nơi lòng bàn tay mà nhắm mắt cũng cảm nhận được sự hiện diện của nó. Có lẽ cô cũng đã quên lời hứa năm đó rồi. Anh đã bỏ qua cô gái anh yêu suốt 7 năm, anh trở về rồi, trở về thật sự nhưng anh không đủ tự tin mình có cơ hội như xưa, cô bé của anh ngày xưa đã không còn ngây ngô gọi anh là “anh hai” nữa, cô vẫn cười không xem anh ra gì như trước nhưng không níu tay anh đòi hỏi mà kiêu ngạo bước đi…
Anh Thư nhìn khuôn mặt cau có của cô bạn đang kéo tay mình, cô giật giật cặp Thanh:
- Cậu quen ông thầy đó à?
- Ừ, cố nhân.
- Cố nhân? Người yêu cũ của cậu hả?
- Người yêu cũ cái đầu cậu ấy, là hàng xóm nhà mình cách đây 7 năm. – Hạ Thanh trừng mắt nhìn Thư làm cô giật mình thả bàn tay đang níu cặp của Thanh, đôi mắt hiền kia trừng lên khi giận cũng thật đáng sợ…
Hạ Thanh quay đầu buồn bực bước đi, cô vẫn thấy giận cái ông anh mình từng gọi là “anh hai” đó, ngày đó cô ngây ngô với tình cảm thiếu nữ nói thích anh, anh chẳng những xem cô như em gái mà còn đi xa không nói tiếng nào, hại cô khóc đến khô nước mắt khi nghe mẹ anh nói anh ra nước ngoài đi học, rất lâu sau mới trở về. Anh thật ích kỉ, xem cô như em gái cũng được, em gái cũng phải thông báo một tiếng chứ, là người thân nhất với anh vậy mà cô lại biết sau cùng. 7 năm, anh đi 7 năm, một phong thư, một cuộc điện thoại cho cô cũng không có, ngay cả nick chat cũng bị anh bỏ đi. Cô đã dằn vặt trong nỗi nhớ anh suốt một thời gian dài, đã mang theo thứ tình cảm ngây ngô ấy suốt chừng ấy năm, nhớ anh thì vẫn còn nhưng thứ tình cảm ấy có lẽ đã theo anh bằng con thuyền thời gian chở đầy nắng và gió biển…
Cô đã từng giận dữ vứt hình ảnh anh, tìm cách lôi anh ra khỏi trái tim mình, cũng từng ngốc nghếch nghĩ về anh, đã từng dùng anh trong suy nghĩ để từ chối tình yêu của nhiều người, cũng từng mang ý nghĩ chờ anh trở về để anh thực hiện lời hứa lấy cô làm vợ lúc cô còn bé xíu. Lời hứa vẫn còn hiện diện nhưng sao chứ, cả lời hứa lẫn cái nghoéo tay khi ấy đều không đủ sức giữ anh lại bên cô, cũng không còn đủ sức đưa cô tới gần anh, cô đã không còn là cô bé ngây ngô bên anh khi xưa nữa. Ngón tay út giờ trống vắng, đã không còn hơi ấm của ngón tay anh khi nghoéo vào, hình ảnh hai ngón tay bé xíu, một lớn một nhỏ, một trắng một ngăm, cả tiếng cười trong trẻo của cô và anh khi ấy đã mờ dần trong tâm trí. Có lẽ anh đã quên mất rồi…
Giờ gặp lại cô chỉ còn sự giận dữ của đứa em gái nhỏ bị ông anh trai giành mất đồ chơi. Tình cảm khi ấy có lẽ chính là thói quen dựa dẫm, một thứ thói quen đáng sợ khi một thứ lúc nào cũng ở cạnh bỗng bị người ta giành mất, thích anh, có lẽ khi đó cô sợ ngày nào đó anh sẽ không còn chiều chuộng, không còn bảo vệ cô, thứ tình cảm ngây ngô đầy tính sở hữu của một cô gái mới lớn chưa hiểu hết bất cứ chuyện gì. Cô cũng đã bỏ ý định chờ anh sau bao nhiêu năm, đúng vậy khoảng cách quá xa, tình cảm của cô cũng không đủ để kiên nhẫn đợi chờ, đợi chờ một thứ tình cảm viễn vông khi chính anh đã nói chỉ xem cô như em gái.
16 tuổi, cô biết mình thích anh, thích chàng trai có nụ cười rất duyên, thích chàng trai mặc sơ mi trắng, thích chàng trai lúc nào dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô khi đi trên đường lớn, thích chàng trai lúc trời mưa to đã nhường áo mưa cho cô mặc, lại cõng cô suốt một đoạn đường dài vì sợ cô té khi đi trên con đường lầy lội ở quê.
Anh Thư giật cả người khi Hạ Thanh đột ngột quay đầu đi về hướng văn phòng của trường, cô cắm đầu chạy rất nhanh, chỉ để lại trong màn mưa giọng nói trong vắt: “Tớ đi gặp cố nhân.”
Cô đi gặp anh, tại sao không chứ, cô phải xả nỗi giận dữ trong người ra, phải hỏi anh tại sao đi lâu như vậy, tại sao không thông báo, tại sao không chút liên lạc với đứa em gái này, cô phải bắt anh mua kem cho cô ăn, phải bắt anh dẫn đi chơi như lúc nhỏ, phải phạt anh vì tội bắt cô phải khóc vì bị anh gạt và vì nhớ anh. Hạ Thanh cứ cầm ô cắm đầu chạy cho đến khi đâm sầm vào một con người đang đội cặp đi trong mưa phùn, rất may là con người đó nhanh tay lẹ mắt giữ kịp cho cô khỏi ngã, cô ngượng ngùng ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy cặp kính màu đen và khóe miệng đang giương lên một nụ cười. Hạ Thanh đẩy anh ra rồi trừng mắt, giọng cô không tự giác được nâng ang theo chút châm biếm tức giận:
- Tiến sĩ Tân, đã lâu không gặp.
Tân sửng sốt, đẩy lại cặp kính trên sống mũi, thản nhiên hạ cặp rồi chui vào đi chung ô với cô:
- Bé sâu, đã lâu không gặp.

16. “ Thật ra, anh không muốn em gọi anh như gọi anh ta…”

3 giờ chiều.

Trời đã hết mưa, khí trời trong veo sang sảng một mùi thơm dễ chịu, gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi, Hạ Thanh nhìn con chim sẻ nhảy chách chách trên nhánh cây bằng lăng mà ngạc nhiên, không phải trời đã lạnh rồi sao, bóng con chim sẻ in hình lên đám mây trắng hình cung ở phía xa xa, hình như phía đó có một chút nắng. Vốn thể chất không tốt, cứ đến mùa lạnh là Hạ Thanh phải mặc nhiều áo hơn người bình thường, những ngày như thế, đầu ngón chân và ngón tay cô đều lạnh toát, cô đưa tay nắn nắn mấy đầu ngón chân, tâm tình trở nên rất tốt, mặc kệ xung quanh vắng ngắt vì chiều nay cô lại trốn học… Cô nghiêng đầu nhìn tấm hình bốn người để trên bàn học – cô, Dương, Thư và Đan bỗng dưng bật cười, không phải cười vì tấm hình mà cười về câu chuyện lúc trưa, cuối cùng thì anh Tân đã chịu xin lỗi vì bỏ rơi và gạt cô nhiều năm như vậy, được thôi cô vốn rộng lượng mà, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại. Hạ Thanh mở máy lên facebook, việc đầu tiên chính là chấp nhận lời mời kết bạn của Tân rồi nhét anh vào danh sách gia đình, ồ danh sách đã được 10 người rồi, sau đó cô vào trang của anh, viết lên tường một câu rất kinh điển: “Chào đón anh trở lại ^^”, kinh điển vì cô luôn mong được nói câu này với anh từ lúc biết anh ra nước ngoài…
Cô dạo một vòng facebook của ba mẹ, của ông nội, của Lâm Minh rồi online chơi game, tinh thần vô cùng tốt, mặc kệ ngoài cổng đã có vài phóng viên chán nản bỏ cuộc vì nhiều ngày không nhìn thấy cô.
Trong game, Hạ Thanh ngạc nhiên khi nhìn thấy trang chủ được trang trí đầy không khí giáng sinh, cô còn được gửi quà tặng và tin nhắn chúc giáng sinh vui vẻ của người trong bang, lúc này con sâu lười mới nhớ ra hôm nay đã là giáng sinh rồi. Mấy ngày nay trốn học, ăn cũng có người mua dùm, suốt ngày hết chơi game rồi ngủ, cô cũng quên luôn khái niệm thời gian, Hạ Thanh vui vẻ trả lời từng tin nhắn một rồi tắt máy, đúng lúc điện thoại báo tin nhắn. Cô mở điện thoại, chưa kịp nhập mật khẩu để đọc tin nhắn thì điện thoại lại rung lên từng hồi báo hiệu có người gọi đến, không nhìn ai gọi, cô bấm luôn nút nghe
- Dạ a lô.

- Là anh Hạ Thanh. Tối nay em có rảnh không?
- Dạ có ạ? – Hạ Thanh chần chờ một chút rồi nói thật.
- Vậy tối nay ra ngoài đi chơi với anh đi.
- Đi chơi? Chỉ mình em? Anh không phải bận lắm sao? – Cô khá ngạc nhiên.
- Ừ, Dương nó bận rồi, hôm nay là Noel mà em. – Thật ra thì con em gái nhà anh đã bị anh buộc cấm chen chân rồi…
- Dạ được. Vậy mấy giờ đây sếp?
- 5 giờ, anh xuống đón em, đi ăn tối rồi đi chơi khỏi sợ kẹt xe.
- Dạ, bye anh, lát gặp.
- Ừ, bye em.
Hạ Thanh cúp máy rồi mở tin nhắn: “Bé sâu, tối nay em rảnh không? Đi chơi giáng sinh với anh, anh chịu phạt luôn.”
Cái con người này, mở miệng ra lại gọi cô là sâu, biệt danh này lúc chút xíu rồi mà, cô cũng sớm quên nó, chỉ tại cô lỡ dại bắt sâu phơi nắng lại hay ngủ lười nên anh mới gọi cô là sâu…
“Hic. Xin lỗi anh, em có hẹn rồi, hôm khác nha.”
Hạ Thanh trả lời tin nhắn cho Tân xong lại ngửa đầu nhìn trần nhà, đây là ý gì, anh hẹn cô trước, rõ ràng là thế mà…
4h59 phút.
Lâm Minh ngồi trên chiếc xe máy chờ Thanh trước cổng trường, điện thoại vừa hiển thị 5 giờ thì tin nhắn của Hạ Thanh đến: “Anh ơi, ra cổng sau đón em, em không ra cổng trước được.”
Lâm Minh nhìn vài phóng viên còn lác đác dáo dác trước cổng kí túc rồi lắc đầu, nổ máy xe chạy ra cổng sau, cái thời tiết lạnh lạnh ẩm ẩm thế này mà kiên trì như thế thật đáng khâm phục.
Hôm nay đi mô tô, một chiếc MV Agusta F4 CC màu đen xám mới cóng, anh cũng không còn tây trang chuẩn mực như lúc trước, anh mặc một chiếc quần tây kiểu dáng đơn giản, áo sơ mi màu hồng nhạt bên trong chiếc áo khoác thể thao, mũ bảo hiểm màu đen che gần hết khuôn mặt chỉ chừa lại một đôi mắt lạnh. Đó là những gì Hạ Thanh nhìn thấy khi anh dừng xe trước mặt cô, trông anh vừa nam tính lại có chút bặm trợn dọa người. Cô nhìn anh rồi lại nhìn trang phục trên người mình, quần jeans, áo khoác dày, bên trong là áo sơ mi cùng màu với áo anh, trên mặt đeo khẩu trang, hay ho không chỉ áo trong, đến áo khoác cũng cùng màu với áo khoác của anh – màu đen. Hạ Thanh nhìn anh, anh nhìn cô, cả hai không hẹn mà cùng bật cười, ai đó nhìn thấy chắc sẽ cho rằng đây là một cặp tình nhân hạnh phúc, một sự trùng hợp thật đáng cười…
Lâm Minh chụp lên đầu cô chiếc mũ bảo hiểm màu trắng loại nửa đầu có dán hình pucca xinh xắn, thật hay nha, đây là bộ phim hoạt hình cô thích xem nhất…
Bởi vì ngồi trên chiếc xe phân khối lớn, cả người chồm về phía trước, Hạ Thanh rất tự nhiên cho tay vào túi áo khoác của Minh, đầu dán vào lưng anh, rất ấm áp, cả người anh chắn gió, lại mang theo chút mùi hương xà phòng tự nhiên nhẹ nhàng nhưng nam tính.
Người lái xe, cảm nhận động tác của Thanh, có chút cứng người rồi mỉm cười hưởng thụ. Hôm nay chọn đi chiếc xe này thật tốt, mặc dù có chút không quen, gió lại thổi mạnh vào mắt nhưng sau lưng và cả trái tim đều thật ấm.
Xe chạy trên đường cao tốc, tốc độ xe nhanh và gió thổi thẳng tấp vào người nhưng Thanh ngồi sau chỉ thấy ấm áp, cô bỗng dưng ước gì cứ dựa mãi vào lưng anh, trốn mọi hướng gió thì thật tốt. Cả hai đều im lặng suốt quãng đường đi cho đến khi tới nơi, Hạ Thanh đưa mũ cho anh, cho khẩu trang vào túi áo, nhìn khói nghi ngút từ bếp và mùi bánh xèo xộc vào mũi cô mà cười không thể ngọt ngào hơn, cũng thật hay nha, thời tiết như thế này cô đúng là rất thích ăn bánh xèo.
Lâm Minh nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, tim đập nhanh một chút rồi vui vẻ kéo tay cô vào quán, cô nhỏ này quả nhiên thích ăn đồ nóng.

Hạ Thanh nhìn vào chỗ hai bàn tay giao nhau rất tự nhiên, một ngăm một trắng xanh, một dày một mỏng, bàn tay của anh to lớn ấm áp và có vài vết chai, cả bàn tay nắm gọn tay nhỏ bé của cô, cái ấm áp của bàn tay anh không chỉ chuyền qua tay mà còn chạy thẳng vào tim cô. Hạ Thanh khụt khịt mũi, cô thấy thật cảm động, tại sao anh lại hiểu cô như vậy chứ, khóe mắt bỗng dưng cay cay, cô thấy nhớ mẹ, lúc nhỏ mỗi lần trời lạnh thế này, mặc dù bận bịu thế nào, chỉ cần cô muốn ăn mẹ đều tự tay xuống bếp làm bánh xèo cho cô ăn. Đã lâu rồi không ăn đồ ăn mẹ nấu, nhưng mùi vị của nó vẫn còn nguyên nơi đầu lưỡi. Hạ Thanh lắc đầu cười khổ, cô có thể học hát từ mẹ, học đàn và nhạc lí từ ba nhưng riêng tay nghề nấu bếp của mẹ cô không thể nào học được dù bao nhiêu cố gắng, ba cô đã từng bảo, mẹ dụ dỗ được ba cũng nhờ tài nấu bếp. Hạ Thanh tặc lưỡi, tài nấu bếp của cô có mà đuổi người ta đi thì có.
Hạ Thanh thoải mái ăn bánh xèo nóng lại uống sprite lạnh. Lâm Minh vô cùng buồn cười nhưng chỉ dung túng bảo cô từ từ ăn, uống ít thôi kẻo đau bụng, anh hỏi chuyện cô học ở trường, hỏi về chút rắc rối hiện giờ và ba mẹ cô nhưng hiển nhiên không nhắc gì đến chuyện cô say hôm trước.
Lâm Minh kể cho cô nghe chuyện quá khứ của anh, cái thời còn là sinh viên công nghệ thông tin giống cô:
- Lúc đó anh mới biết hack thôi, tính hack thử trang web của trường không biết thế nào lại hack phải trang cá nhân của giảng viên trường mình, toàn bộ tiểu sử, thân thế và ảnh chụp đều bày ra trước mắt, em bảo anh phải làm sao, lúc đó vẫn có chút háo thắng mà, trò bày ra sao không chơi, anh đành ngậm ngùi sửa một số chi tiết trong tiểu sử của các thầy cô, chỉnh một chút nhan sắc của họ rồi trả nguyên vị trí cũ. Cái vụ đó cũng lùm xùm một chút, nhưng hài quá rồi thầy cô trong trường cũng cho qua không điều tra nữa, không anh chết rồi.
- Ha ha, hóa ra là anh, ha ha, vụ đó bây giờ thỉnh thoảng sinh viên trong trường cũng nhắc lại, ảnh chụp cũng có ai đó lưu lại, lúc em mới vào trường cũng có xem ảnh, cười chết mất. Ha ha.
Hạ Thanh cười đến nỗi cốc nước ngọt trên tay theo nụ cười rung người của cô mà chếnh choáng đổ xuống bàn, rồi chảy nhanh xuống quần, cái lạnh nhanh chóng thấm vào người làm cô giật nảy mình, suýt thả rơi cốc nước. Cô uống một ngụm rồi đi vào nhà vệ sinh phía sau rửa tay. Lúc cô trở ra, vừa vặn đụng phải một người, cả hai đều cùng há miệng ngạc nhiên, cái thành phố này cũng nhỏ quá, bao nhiêu quán lại đụng ở nơi hẻo lánh này.
- À, ra không đi với anh được là có hẹn đi nơi này đây. Bé sâu, đi với anh nào đó? – Nói là anh nào nhưng tim anh giật thót, lúc vào đây, bàn anh ngồi đối diện với một người đàn ông trẻ, cả người toát lên vẻ khó gần còn hơn anh nữa và trước mặt anh ta là một chiếc ghế trống có một chiếc áo khoác vắt lên. Chiếc áo khoác quen mắt đến độ anh lập tức nhận ra sáng nay anh đã gặp con người mặc nó – Hạ Thanh.
- Làm sao anh biết quán này? Không phải mới về sao? Ghê thật, đi với chị nào đó? He he.
- Ừ, anh đi với bạn, chị cái đầu em – Anh quay đầu nhìn người đàn ông phía xa xa rồi tự nhiên choàng tay qua vai cô hỏi tiếp – Nói mau, có phải đi với anh chàng đẹp trai mặc áo hồng ngồi một mình ở kia không?
-Dạ đúng rồi, ra là anh để ý ghê gớm – Hạ Thanh bĩu môi, cũng không thèm để ý đến hành động khoác vai của anh.
- Khai ngay, người yêu của em phải không?
- Không, mà anh đi vệ sinh đi, ra rồi gặp em giới thiệu – Không hiểu sao Hạ Thanh có chút chột dạ, cô đẩy anh vào trong như muốn né tránh vấn đề, rồi quay đầu về bàn.
Ở bàn, Lâm Minh đã chú ý rất lâu, người đàn ông này là ai, anh ta có thể thân mật và tự nhiên khoác vai Thanh như vậy. Anh nhìn Thanh trở về bàn, cũng không hỏi gì, anh vẫn luôn kiên nhẫn và tự chủ như thế. Một lát sau thì người đàn ông ấy cũng trở ra, anh ta rất tự nhiên đứng gần và gõ đầu Thanh, cô chỉ rụt vai trừng mắt với anh rồi cười xòa. Cô nhìn Minh rồi chỉ Tân:
- Giới thiệu với anh, đây là anh Tân, anh của em, là hàng xóm 15 năm, đang dạy môn triết ở trường mình.
Tân gật đầu, mỉm cười với người đàn ông đối diện, theo thói quen anh đưa tay ra.
- Giới thiệu với anh, đây là anh Minh, anh trai ruột của bạn thân em, cũng là anh của em. Hai người từ từ làm quen.
Lâm Minh mắt lạnh đánh giá người đàn ông đối diện, rất phong độ, có vẻ ngoài thư sinh và một chút khó gần, nụ cười chết gái và lúm đồng tiền rất duyên, ánh mắt anh ta nhìn Thanh rất quen thuộc với anh, đơn giản vì anh cũng nhìn cô như vậy, yêu thương và dung túng. Anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay chìa ra của người đàn ông đối diện, cả hai bàn tay vừa chạm vào nhau liền ra sức nắm chặt, mắt nhìn thẳng vào nhau mang theo chút thách thức, chút đề phòng.
Hạ Thanh sờ sờ cổ nhìn cục diện trước mặt, hai bàn tay rõ ràng bắt vào nhau, hai đôi mắt bình thản cùng hai nụ cười nhưng cô có cảm giác giông như hai người họ đang giao đấu để giành cái gì đó. Qua một lúc lâu, cuối cùng cô đành ho một tiếng nhắc nhở hai người họ, bởi vì hai bàn tay kia đã chuyển sang trắng bệch vì dùng lực quá mạnh…
Đã ăn xong rồi nên chào hỏi xong Lâm Minh cũng tính tiền và kéo Hạ Thanh rời đi, anh không muốn ở lại nơi này một chút nào khi anh không có chút lợi thế trước mặt người đàn ông kia, rất rõ ràng trong cuộc đua với đích là cô gái anh đang kéo tay, cả hai đang chạy ngang nhau…
Hạ Thanh vui vẻ quay đầu cười, vẫy tay với anh Tân rồi theo Minh, không nhìn thấy hai người đàn ông vì cô đồng thời xù lông.
Lấy xe xong, Lâm Minh mở cốp xe lấy ra một hộp vuông nhỏ rồi đưa cho Thanh:
- Giáng sinh vui vẻ.
- He he, cảm ơn anh. Nhưng em không có quà cho anh.
- Không sao, sau này tặng cũng được, thời gian còn dài mà.
Hạ Thanh tập trung vào hộp quà trên tay mà không nhìn thấy ý cười cùng ẩn ý trong câu nói của Minh. Anh cầm lấy hộp quá trên tay cô, tự mở, lôi ra một chiếc khăn choàng cổ màu trắng và dịu dàng choàng vào cổ Thanh.
- Trời lạnh rồi, em nhớ giữ ấm.
Hạ Thanh lại cười, cô lại cảm động khụt khịt mũi cảm ơn anh.
Ngồi lên xe, chờ Hạ Thanh an ổn phía sau, Lâm Minh chưa vội nổ máy mà lên tiếng:
- Hạ Thanh này.
- Dạ?
- Thật ra, anh không muốn em gọi anh như gọi anh ta… - anh nói rất khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe.
- Là sao ạ? – Hạ Thanh nhún vai thấy vô cùng khó hiểu.
- Không sao hết, đi thôi, em muốn đi đâu?

Hạ Thanh mặc dù nhíu mày nhưng không hỏi nữa, cô hớn hở đáp trả câu hỏi của anh: “Đi siêu thị đi, lâu rồi em không đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui