Như Lang

Đến New York đã là bảy giờ tối, vừa xuống khỏi máy bay, hắn liền nhanh chóng đi làm thủ tục nhập cảnh, rồi sau đó mới lấy hành lý. Nguyên cũng là do Chu Mặc khi ở trên máy bay, gặp phải cái chuyện không ra đâu vào đâu, tâm trí nhốn nháo nên quên luôn việc điền vào “Phiếu đăng kí nhập cảnh”, liền sau đó là khó khăn đứng ở cửa nhập cảnh.

Một nhân viên mặc đồng phục màu đen thấy bộ dáng của Chu Mặc có chút hoang mang liền hướng đến chỗ hắn. Chu Mặc bản thân không phải là một người thấp, 1m83 ở Trung Quốc xem ra là rất cao, bất quá là người nhân viên đang bước đến kia so với hắn còn cao hơn nửa cái đầu.

Hắn chính không biết có phải hay không những người Mĩ đều nhiệt tình đến như vậy. Người đàn ông kia cầm lấy đơn xin nhập cảnh và hộ chiếu của Chu Mặc ra, chăm chú đọc thông tin mà điền vào giúp, cây bút vung lên rồi đặt xuống trên giấy hai ba lần thì điền xong. Chu Mặc nhìn đến ngây cả người, trong lòng thầm cho rằng kẻ kia thật kì quái. Cũng bởi hắn đã sống lâu đến vậy rồi, biết rõ làm cái gì cũng phải suy nghĩ cân nhắc kĩ lưỡng, có trước có sau. Nghiễm nhiên cái khí phách “trâu con không sợ hổ” từ lâu đã tiêu biến khỏi con người này.

Mà cũng lại cái tính cẩn thận vốn được tích nhặt qua năm tháng, nếu tờ đơn kia mà đổi lại cho hắn viết thì chắc chắn từng chữ đều được chau chuốt, ngay đặt một dấu phẩy cũng không dám lơ là.

Sau một hồi, người nhân viên kì lạ kia còn lịch sự mà đưa Chu Mặc đến cửa làm thủ tục nhập cảnh. Hắn chăm chú nhìn vào tờ đơn cầm trên tay, rốt cuộc cũng không thể ngộ ra cái mớ gà bới này là thế nào. Tức thì trong lòng một mối hoài nghi, tự hỏi không biết cái thứ này có thực sự dùng được hay không, hai con ngươi đen láy láo liêng, âm thầm liếc nhìn vào tờ khai của người da đen kế bên mình. Hắn cuối cùng cũng an tâm được đôi phần. Vậy nhưng, đến lúc Chu Mặc đi qua cửa nhập cảnh lại thấy vang lên sau lưng thanh âm của đàn ông vô cùng thân thiết: “Chúc ngươi vui vẻ.”

Không biết vì sao lại cảm giác có một chút quái dị, quái dị đến khó hiểu, tuy khó hiểu nhưng trong lòng vẫn thoải mái hơn nhiều, hắn khẽ thở một tiếng, thầm nhủ rằng, có lẽ đây là sự quan tâm dành cho người ngoại quốc.

Tất cả mọi việc đều rất suôn sẻ, trừ cái lúc ấn dấu vân tay là có chút không tự nhiên nhưng Chu Mặc vẫn cố gắng hết mình.

Bước ra khỏi sân bay, liền thấy ở xa có người đưa tấm bảng đề tên hắn. Người tới đón lại không phải là người của công ty, nếu là công ty bình thường ắt sẽ không có cái loại phục vụ này.

Đến đón Chu Mặc là một chiếc xe LIMO được thuê, người lái xe ăn mặc phong độ, mỉm cười rồi tiếp nhận hành lý trong tay Chu Mặc. Rồi lại thêm việc anh ta không cần hắn nói nửa lời đã nhanh chóng sắp xếp mấy cái vali gọn gàng, liền khiến Chu Mặc thêm lần nữa khẳng định một cách khâm phục sự nhiệt tình của người Mĩ.

Nhưng sự thật lại không như hắn nghĩ, ngay đến khi vừa bước tới cửa khách sạn, anh chàng lái xe lịch thiệp kia liền xin hắn tiền boa.

Mặc dù vậy, New York vẫn là một thành phố xa hoa diễm lệ, trong bóng đêm càng trở nên mơ mộng huyền ảo. Bất quá là hiện tại, hắn coi như thần trí đã không còn tâm tư mà ngắm cảnh, mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt ngủ ngay từ khi còn ngồi trên LIMO. Nghĩ rồi liền ngả người xuống giường nằm cứng đơ, mặc dù không thoải mái nhưng cốt yếu vẫn cần cho xương sống nghỉ ngơi. Hơn hai mươi giờ bay khiến cho Chu Mặc mệt mỏi rã rời, khi thì tỉnh táo, khi lại mơ hồ, không thể phân biệt rõ được đâu là mộng, đâu là thực.

Nghĩ đến đây, hình ảnh chàng trai tóc vàng trên máy bay bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, từng đợt lạnh truyền đến lưng, cái gã ngoại quốc kì quái đối với mình, rốt cuộc… đã làm gì hay chưa?

Nghĩ đến đây, một phen cẩn trọng mà nhanh chóng hất mắt về phía đống hành lý. Tất cả đều đầy đủ, không hề có dấu vết bị lục lọi, cái điều hắn vừa nghĩ tới tốt hơn hết là mau chóng quên đi, chứ nếu trong lòng lúc nào cũng đầy bất an hắn e rằng chính mình sẽ loạn não mà điên mất. Lựa chọn quên đi là vô cùng thích hợp, coi như cũng là một sự giải thoát.

Nhưng có một số việc muốn quên lại không thể nào quên đi được, cơn ác mộng ngày càng xuất hiện nhiều hơn không ngừng giày vò hắn.

Quả nhiên là ngủ không được tốt, kết quả, ngày hôm sau tỉnh lại liền biến thành con gấu trúc hai mắt đen thui. Nhìn vào gương Chu Mặc phiền não nghĩ nếu hắn cứ trong tình trạng này mà đi đến chỗ làm, thì ngay một cơ hội gây ấn tượng cũng không có. Chán nản thở dài một tiếng, rất nhanh chóng mà thay đổi y phục chỉnh tề, rồi rời khỏi khách sạn. Mới đi đến cửa khách sạn đã thấy có chiếc taxi chờ trước tại đó từ lâu.

Người Mĩ không có thói quen dậy sớm, cho nên đi làm vào giờ này cũng thật đặc biệt. Cũng chưa đến tám giờ, hắn đã có mặt tại công ty, tại đây mới lác đác một vài nhân viên. Giờ này đúng là còn quá sớm, những người có mặt thường là tự nguyện tăng ca làm thêm giờ, bình thường vấn đề này vốn không bắt buộc.

Trước chỗ tiếp tân là một cô gái Mỹ xinh đẹp, mười ngón tay thon dài mềm mại, búi tóc cao, nếu đem so với những cô gái Trung Quốc, kiểu cách này đúng là khác nhau một trời một vực. Sự thật vừa mới giác ngộ khiến Chu Mặc có phần không thoải mái.

Cô nhân viên tiếp tân thật nhiệt tình đón tiếp, biết Chu Mặc muốn tìm tổng tài liền nói cho hắn biết người đó không có ở đây, nhưng sau đó lại rất nhanh bấm số điện thoại, hiền hòa bảo Chu Mặc đợi trong chốc lát.

Chỉ lúc sau, một người đàn ông mặc âu phục trắng từ thang máy đi ra đón tiếp Chu Mặc, hắn tên là Kiệt Khắc, khuôn mặt hiền lành pha thêm chút hài hước. Chính là Kiệt Khắc mới vừa xem qua thế vận hội Ô-lym-pic Bắc Kinh, cho nên đã rất nhanh cùng Chu Mặc bắt chuyện, trong đó tất thảy không có việc gì không liên quan đến Trung Quốc.

Hai người nói chuyện được cũng đã được nửa tiếng đồng hồ, đến lúc này Chu Mặc mới sực nhớ ra rằng mình đến đây không phải để đàm đạo mấy chuyện phiếm.

“Phí Nhĩ Đức cũng đã đến rồi đấy, đi thôi, dẫn ngươi đi đến gặp hắn, hắn đối với ngươi thật rất kì vọng!” Kiệt Khắc nói kèm theo một nụ cười rồi dẫn theo Chu Mặc vào trong thang máy, bấm nút đến tầng cao nhất của tòa nhà- tầng 33, cũng là tầng làm việc của tổng tài.

Đối với lời nói tốt của Kiệt Khắc, Chu Mặc cũng không để ở trong lòng, nhưng chung quy hắn cũng chỉ là người mới đến, được đón tiếp ở nơi trang trọng như vậy, có phải quá kì quái không?

Hai người còn đang đàm luận thêm một số chuyện thì cửa thang máy mở ra, hiển hiện trước mắt là tầng 33 rực sáng, đang mở rộng chào đón, quả thực là khác xa với văn phòng ở Trung Quốc. Đây tuy rằng là một tòa nhà vô cùng cao cấp, nhưng khiến cho một người vốn điềm tĩnh như hắn cảm thấy khẩn trương đến như thế này thì quả không hợp lý.

“Cáp! Hắn đã đến!” Kiệt Khắc nói với người vừa bước tới trước cánh cửa gỗ màu đỏ.

Hắn là ai vậy? Trực giác mách bảo với Chu Mặc rằng đây chính là vị tổng tài, dù vậy nam nhân này nhìn vẫn rất trẻ, có thể đoán chỉ khoảng 23 hay 24 tuổi, giống như một người vừa tốt nghiệp đại học.

Nhìn ngược nhìn xuôi vẫn là giống một minh tinh màn ảnh hơn nhiều, như thế nào lại là tổng tài? Chu Mặc có chút kinh ngạc mà nói không nên lời.

“Phí Nhĩ Đức, vị này đây chính là người từ Trung Quốc cử sang, Chu Mặc.” Kiệt Khắc vỗ vai Chu Mặc dường như không hề có chút sợ hãi với vị tổng tài trẻ tuổi kia.

“Kiệt Khắc ngươi nên nhớ công ty luôn có người để ý, nên cấp trên cấp dưới phải phân biệt rõ ràng, không cần phải lúc nào cũng cùng cấp dưới thân thiết, ngươi muốn đánh mất hình ảnh của mình sao.” Ẩn dưới mái tóc bạch kim ngắn kia là đôi mắt nâu sẫm, ánh mắt như một con đại bàng đang nhìn con mồi mà đánh giá Chu Mặc.

Chu Mặc lập tức nhận ra được ánh mắt đó nhìn hắn giống như một vị khách đang cẩn trọng đánh giá món hàng, suy nghĩ xem phải xử trí nó thế nào. Cơ thể không kìm được mà phản xạ trở nên e dè.

Không thể không khuất phục mà phụ vục cho một người trẻ tuổi đầy uy nghiêm, càng không thể tuyên chiến với người đó. Vì vậy mà dù rằng đối với Phí Nhĩ Đức kia có chút bất mãn, nhưng Chu Mặc liền nhanh chóng giấu đi những biểu hiện đó của mình, cố gắng cười hòa nhã, nhưng hắn biết ngay thời điểm này mà nở nụ cười như vậy, quả thật không tự nhiên.

“Dẫn hắn đi xuống đi, nơi này không phải nơi mà ai cũng có thể đến, nói cho hắn biết công việc của hắn, ở đây thì không được lãng phí thời gian!” Hững hỡ quét mắt nhìn Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức xoay người đi vào trong không quay trở ra.

Chỉ để lại hai người đang vô cùng xấu hổ.

“Ách. . . . . . Hắn là người như vậy, ngươi không cần để ý.” Kiệt Khắc nói như giảng hòa.

Chu Mặc hít một hơn thật sâu, tuy rằng không để ý đến thái độ lạnh lùng của tổng tài, nhưng vẫn thấy có một chút đau đầu, Chu Mặc đối với công tác ban đầu thiệt là nhiệt tình, hứng khởi, nhưng hắn lại giống như không gây được chút ấn tượng tốt nào với Phí Nhĩ Đức. Đây thực sự không phải một khởi đầu tốt đẹp gì cho cam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui