Như Lang

Tuyệt vọng đau đớn. . . . . .

Hắn giống như là đang bị nước bao phủ lấy, chìm vào trong nước hô hấp lại vô cùng cảm thấy khó khắn, giống như cuộc sống hiện tại, tra tấn hắn đến nghẹt thở.

Không bị xiềng xích trói buộc, cửa phòng cũng không đóng, bên ngoài cũng không có người canh chừng hắn, giống như là hắn không hề bị giam lại vậy.

Nhưng Lục Hoa Thiên đã sớm đem quần áo hắn quăng về nơi nào, lúc này đây Chu Mặc chỉ có mỗi tấm ra giường để che lại thân hình trần trụi, như vậy thì hắn làm sao có thể chạy ra ngoài? Cũng chính vì điều này Lục Hoa Thiên mới dám đem cửa mở rộng.

Hắn thật sự không rõ, nam tử kia ruốt cuộc là xem mình như thế nào?

Một câu “Ta muốn ngươi” liền đem hắn giam lại ở tại nơi này, hắn đã gần ba mươi, nếu là vì thân thể này, thì tin rằng với thực lực của Lục Hoa Thiên sẽ tìm được một người khác thích hợp hơn.

Nhưng mà nam tử kia lại mỗi ngày đều đến tìm hắn, cùng hắn nói một đống chuyện vô nghĩa, sau đó là ép buộc hắn phải làm tình.

“Nếu là vì trả thù ta câu dẫn thê tử của ngươi, thì thế này cũng đủ lắm rồi. . . . . .” Tay bị dây thừng buộc chặt ở đầu giường, cơ thể trần trụi này úp sấp trước mặt nam tử, âm thanh nam nhân tuyệt vọng mà vô lực.

“Ta nói rồi, ta chỉ là muốn ngươi, những vấn đề khác thì không có chuyện gì, lại càng không là trả thù.” Lục Hoa Thiên nói làm cho Chu Mặc muốn ngất ngay tại chỗ, hắn nguyện nam tử kia đối với hắn là trả thù, chứ không phải là “coi trọng hắn”.


Lục Hoa Thiên khi bình thường sẽ không trói chân hắn lại, trừ bỏ khi làm tình. Chu Mặc bởi vì thấy Lục Hoa Thiên tới gần liền phát run, vốn nghĩ rằng nam nhân sẽ không có ý phản kháng lại, nhưng ngược lại, có một lần Lục Hoa Thiên thiếu chút nữa là bị Chu Mặc một cước phế đi.

Lục Hoa Thiên đương nhiên là tức giận không thôi, hắn đem tay của nam nhân cột lại ở chân giường, đặt nam nhân nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo mà tiến vào thô bạo hơn.

Có chút giận mà hóa điên, thậm chí lần này còn thô bạo hơn ở PUB vài phần. Chu Mặc khóc thảm thiết, lại còn bị Lục Hoa Thiên mắng rồi đánh cho mấy bạt tai, khiến mặt xưng vù như lão Cao, môi cũng bị thương.

Đến cuối cùng vì đau quá mà ngất đi, tuy mất đi ý thức nhưng khi cơ thể được đặt lên giường lại bỗng nhiên run nhè nhẹ, mí mắt cũng giật giật không ngừng, giống như là gặp phải ác mộng vậy.

“Ta chưa từng thấy Lục tiên sinh tức giận đến vậy, ngươi chống đối với hắn là sự bất lợi cho ngươi.” Xử lí vết thương trên miệng, vị bác sĩ khuyên Chu Mặc nên ngoan ngoãn một chút, nhưng nam nhân lại chỉ nhìn lên trần nhà không nói một lời nào.

“Lục tiên sinh cũng không phải là một người bạo lực.” Lời nói của vị bác sĩ khi rời đi Chu Mặc cũng không để ở trong lòng, bởi vì Lục Hoa Thiên mà ngày hôm qua hắn gặp đúng là một đại ác ma.

Từ đó trở đi mỗi khi làm tình nam nhân đều đem hắn trói lại, không có đánh hắn, thậm chí là giống như một tình nhân đang âu yếm người tình vậy.

Mà nam nhân, cũng bởi vì lần đó Lục Hoa Thiên đánh đến phát sợ, không có dám giãy giụa. Mà trọng yếu, hắn sợ nếu thật sự đem Lục Hoa Thiên chọc cho nổi giận, sẽ không còn là mấy cái bạt tai đơn thuần.

Lục Hoa Thiên nếu đã có thể tìm được chỗ hắn làm, thì cũng có thể biết nơi cha mẹ hắn sống, cùng trường học mà muội muội hắn đang theo học, hắn sợ bởi vì chính mình mà liên lụy đến người nhà. . . . . .

Bóng đêm lại một lần nữa buông xuống, Chu Mặc đã không còn nghĩ đến hắn bị nhốt ở đây đã bao lâu, nhưng ít ra cũng đã gần nửa tháng. Tự nhiên mất tích nửa tháng, cho dù Lục Hoa Thiên không giúp hắn thôi việc, công ty cũng sẽ không chút do dự đem hắn đuổi đi.

Quấn cái ra giường bằng lụa tơ tằm rồi ngồi cuộn mình trên ghế. Chu Mặc có chút sững sờ nhìn rừng cây mênh mông bên ngoài cửa sổ, hắn không thích ngồi ở trên giường, nơi đó khiến hắn có cảm giác ghê tởm.

“Chi nha” cánh cửa phòng mở ra, mặc cho nam tử xuất hiện ở cửa cũng không quay đầu lại nhìn. Thân thể dường như đã trở thành một phản xạ có điều kiện, tấm ra quấn trên người khi nãy còn thả lỏng bây giờ đã bị nam nhân dùng tay giữ chặt lại.

“Lại đây.” Nam tử ra lệnh, mỗi một lần hắn trở về đều thấy nam nhân ngồi cuộn mình trên ghế. Hắn biết Chu Mặc sợ hắn, sự phản kháng lúc đầu cũng dần biến mất.

Nam nhân trên ghế vẫn không động đậy, như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ.


Lục Hoa Thiên thả quyển sách trong tay ra tiến về phía nam nhân bế hắn lên. Chu Mặc cũng không phải là nhẹ, xét về vóc dáng cũng tương xứng với nam tử, nhưng Lục Hoa Thiên lại có thể dễ dàng đem nam nhân ôm bế lên như vậy, cũng có thể thấy được rằng lực cánh tay quả thật kinh người, cũng phải thôi, khi hắn có thể đem Chu Mặc chế trụ một cách dễ dàng.

Nằm trong lồng ngực nam tử, nam nhân nắm chặt tấm ra không hề động đậy, khi được đặt trê cái giường lớn liền nhanh chân dùng chăn quấn chặt người lại.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hành động này trong mắt Lục Hoa Thiên lại có chút đáng yêu.

Thật sự là một người kiên cường, cũng làm một nam nhân yếu ớt.

Cởi giầy nằm lên giường cùng nam nhân, Lục Hoa Thiên chính là nhìn thấy Chu Mặc vẫn không có chút nào thay đổi, đột nhiên lại muốn cùng Chu Mặc nói chuyện.

Tuy rằng cả hai đều rất ít khi làm như vậy.

“Một tháng một trăm vạn.” Đột nhiên Lục Hoa Thiên nói, làm cho nam nhân nằm bên cạnh có chút ngây người.

Như là ở giải trừ nghi hoặc của nam nhân, Lục Hoa Thiên tiếp tục đọc sách không chút để ý nói: “Theo ta cùng một chỗ, một tháng một trăm vạn.”

“Ta không phải loại người như vậy. . . . . .” Tâm Chu Mặc lập tức lạnh xuống, nam tử kia so với hắn nhỏ hơn vài tuổi, như thế nào lại muốn bao hắn?


“Ngươi là đồng tính luyến ái.” Lục Hoa Thiên mắt vẫn nhìn vào sách, nói, “Cùng ta ở cùng một chỗ cũng chẳng có hại, mà ta nhất định sẽ cho ngươi một trăm vạn, nếu ngại ít ta có thể cho thêm, nếu ngươi cảm thấy ở trong nhà hoài không tốt, ta có thể an bài cho ngươi một công việc trong công ty.”

Buông quyển sách trong tay xuống, Lục Hoa Thiên xoay người đối Chu Mặc nói: “Ta tuy rằng thích nam nhân, nhưng sẽ không cùng nam nhân đùa mà thành thật, ta về sau sẽ kết hôn, sẽ có đứa nhỏ, đối với ngươi chỉ là tình nhân thôi.”

“Ngươi muốn ta làm tình nhân của ngươi?” Chu Mặc nở một nụ cười thảm đạm, “Vì cái gì? Ta lớn lên bình thường, tuổi đối với ngươi mà nói cũng lớn hơn, vì cái gì là ta?”

Lục Hoa Thiên nhíu mày không có trả lời, chính là nói: “Hảo hảo mà suy nghĩ ý kiến của ta.”

Chu Mặc nhắm hai mắt lại, cùng Lục Hoa Thiên cùng một chỗ chính xác cũng không có hại. Nam tử này lại là kẻ có quyền thế, hơn nữa lớn lên làm cho hắn ghen tị, nhưng hắn – Chu Mặc không thể vì thế mà bán rẻ linh hồn của mình được.

Đồng tính luyến ái thì sao?

Hắn cũng muốn tìm được một tình yêu đích thực để cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc, hắn cũng là một người bình thường, cũng muốn theo đuổi hạnh phúc.

“Ta cự tuyệt. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận