Như Lang

Editor:Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu

Trái tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực, từng tiềng “thình thịch thình thích” mãnh liệt đâm vào lý trí Lục Hoa Thiên.

Y cắn chặt môi, cả người cứng ngắc như đặc công ở trên phim, phảng phất chỉ nhẹ nhàng lôi kéo là y sẽ bạo phát.

Nam tử mở cửa xe lamborghini, tay nắm chặt vô lăng đến nổi cả gân xanh, kéo cần số một phát, chiếc xe liền vọt đi.

Chiếc xe đen tuyền trên nền tuyết trắng như cơn gió lốc xẹt qua.

“Mẹ kiếp, mày không muốn sống nữa à!”

Chiếc xe điên cuồng vọt qua, khiến các tài xế khác mở miệng chửi mắng.

Đúng vậy, y thật không muốn sống nữa, như một thằng điên mà lao xe vùn vụt.

Trên trán chảy đầy mồ hôi, các dây thần kinh kéo căng như dây đàn, hai mắt tràn ngập lửa giận, cùng trái tim như muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là trong điện thoại của nam nhân, y đã cài hệ thống định vị.

Lục Hoa Thiên nhìn khu nhà cao cấp càng lúc càng gần trước mắt, cũng không thèm để ý đám bảo tiêu ở cổng, tựa như không thấy những người đó, y giật mạnh vọt thẳng vào trong.

———————–


Tròng mắt nổi đầy tơ máu, trong miệng cũng tràn ngập vị tanh nồng, không biết là máu của ai, nhưng đều dơ bẩn như nhau.

Nửa khuôn mặt đầy máu, nam nhân té ngã trên mặt đất có chút co quắp, như một con sơn dương sắp chết, bộ lông tuyết trắng không còn, chỉ có đả thương khắp người, cùng máu và thứ chất lỏng không rõ.

Đôi môi run rẩy cố gắng hô hấp, đau đớn kịch liệt đã thành chết lặng, thêm nhiều đau đớn bất quá cũng chỉ làm tinh thần của nam thân thêm tan nát.

Như một con sông, trong nháy mắt vỡ đê mà rít gào, nam nhân mất đi lý trí, cũng quên đi hết thảy.

Nhìn nam tử tóc xanh lúc nãy không ngừng mắng chửi, lại là kẻ vừa dùng dao đâm vào chính em trai ruột thịt một phát.

Nam nhân nghe thấy nam tử tóc xanh cười nói với người chết: “An tâm đi, anh sẽ thay em giết chết tên tiện nhân này.”

“Ít đi một người, tài sản của ta chẳng phải càng tăng sao, ha ha.” Nam tử tóc xanh rút dao ra, ném về phía nam nhân.

Lưỡi dao sắc bén đầy máu càng làm nam nhân hoảng sợ.

Nam nhân dùng tia khí lực cuối cùng động đậy, không chút suy nghĩ cầm lấy con dao lao về phía nam tử.

Chu Mặc nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của người kia, sau đó biến thành phẫn nộ cùng sợ hãi.

“Rầm!” Cửa phòng bật mở, mà người trong phòng cũng đồng thời ngã xuống.

“Chu Mặc!” Hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, nhìn nam nhân hôn mê trên đất, cùng máu tươi chảy xung quanh, Lục Hoa Thiên đứng đó, không nói cũng không rằng, mà y cũng không biết nói gì.

Cởi áo ngoài khoác lên thân thể trải đầy vết thương của nam nhân, Chu Mặc cảm nhận được một tia ấm áp thẩm thấu qua da, xua đi một chút màu xám tử vong.

“Giết… giết người.” Hắn giết người rồi, hắn giết người rồi!

Từng tiếng khàn khàn, mái tóc đen dính đầy máu, khuôn mặt tái nhợt cùng ánh mắt trống rỗng làm nam tử đau lòng vô cùng.

Lục Hoa Thiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, không sao đâu, không sao, hết thảy đều tốt rồi, tôi sẽ chăm sóc bảo vệ em…” Y gần như muốn giết chết tất cả mọi người ở đây…

“Cứu… cứu…” Nam tử tóc lam lúc này cố lết ra cửa mà la, dung nhan tuấn mỹ đầy vặn vẹo.

Lục Hoa Thiên trầm mặc không nói gì, đặt nhẹ Chu Mặc xuống, rồi đi ra giẫm lên lưng kẻ kia, sau đó rút con dao ra, không để ý đến hắn hô gào, mà lại lần nữa tàn nhẫn đâm mạnh vào trái tim hắn.

Nếu có thời gian, y tuyệt đối sẽ không để tên này chết dễ dàng như vậy.

Nhưng bây giờ…

Lục Hoa Thiên lập tức xoay người ôm lấy Chu Mặc, điên cuồng chạy ra ngoài, bây giờ không thể trì hoãn thời gian, một giây cũng không được!


“Lục tiên sinh đi như vậy, chỉ sợ không ổn.” Trung niên nam nhân một lần nữa lại xuất hiện chặn đường của Lục Hoa Thiên, ánh mắt gã đột nhiên chạm đến nam nhân mà giật mình.

“Biến!” Giống như Lang Vương đang tức giận, khí thế hừng hực tỏa ra, như nếu có ai dám ngăn cản, y sẽ không chút do dự dẹp hết chướng ngại vật.

Lạc Phu vốn lăn lộn trong hắc đạo bao năm cũng bị khí thế đè ép mà không dám tiền lên.

“Nói cho Ái Đức Hoa, hắn sẽ vì ngày hôm nay mà hối hận!” Không coi ai ra gì, Lục Hoa Thiên ôm nam nhân bước đi.

Về phần đám người đang chĩa súng vào y, y cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.

Lạc Phu khẽ thở dài một tiếng, đáng lẽ trước khi hành động phải điều tra một chút, ai mà ngờ được, đằng sau một nam nhân Trung Quốc tưởng như bình thường này lại có Lục Hoa Thiên chống đỡ…

Có lẽ mối quan hệ hợp tác giữa Lục gia cùng gia tộc sẽ tan vỡ… không những vậy, mà còn có thể sẽ trở thành kẻ thù của nhau.

Nhưng gã không có cách nào bắt Lục Hoa Thiên ở lại được, cũng không dám nổ súng vào y, vì y không phải là người mà gã có thể đối phó.

—————–

Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên Lục Hoa Thiên hiểu rõ chữ “sợ” viết như thế.

Y sợ, y sợ nam nhân sẽ không bao giờ mở mắt ra.

Y có thể giết chết tất cả mọi người…

Tất cả!

Nhưng bây giờ, y chỉ hy vọng nam nhân có thể sống tốt.

Ngồi trên ghế trước cửa phòng cấp cứu, nam tử ôm mặt chờ đợi sự tuyên phán của vận mệnh.


Tay y run rẩy, trái tim cũng run rẩy.

Nước mắt theo kẽ tay mà chảy ra.

Thì ra y còn có thể rơi lệ…

Người thân qua đời cũng chưa từng làm cho y cảm thấy bi thương, thế mà một màn hôm nay lại làm y thống khổ đến cực điểm.

Phòng cấp cứu đột nhiên tắt đèn…

Mấy vị bác sĩ đi ra, Lục Hoa Thiên vội vàng lao tới, mở miệng, nhưng yết hầu run rẩy không phát ra được lời nào…. Y… không dám hỏi…

“Tạm thời không sao rồi.”

Ngắn ngủn năm chữ, nhưng lại làm Lục Hoa Thiên xúc động đến rơi lệ.

“Cám ơn.” Nam tử nói, trong lòng cũng dần dần dỡ xuống tảng đá đang đè nặng khiến y không thở nổi kia.

“Ngoại thương có thể chữa tốt, nhưng vết thương trên mặt hơi sâu, nên có sẹo là không thể tránh khỏi, dù có thẩm mỹ lại vẫn sẽ không hết, còn cả…” Bác sĩ thở dài nói: “Võng mạc bên mắt trái bị thương nghiêm trọng, có thể sẽ bị mù.”

“Tôi van bác sĩ, đừng để em ấy bị mù!” Một người từng cao ngạo như thế, vậy mà lại có ngày cúi đầu khom lưng trước một vị bác sĩ.

“Lục tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.” Bác sĩ vội vàng nâng nam tử dậy, nói tiếp: “Chỉ là, bệnh nhân trải qua lần này, sợ là tâm cũng bị thương nặng, thân thể chúng tôi có thể chữa được, nhưng tâm bệnh thì rất khó trị hết! Lục tiên sinh đã vì bệnh nhân mà cúi đầu xin chúng tôi, như vậy chắc chắn ngài sẽ không vứt bỏ bệnh nhân, đúng không? Cả đời này, bệnh nhân sẽ không thể chịu được một lần kích thích nào nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận