Như Lang

Editor:Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu

Hô hấp nóng rực mang theo hơi rượu phun vào hai gò má của Chu Mặc, Chu Mặc vẫn im lặng nằm đó, mặc cho Lục Hoa Thiên cởi áo hắn, quần hắn, tất cả những gì trên người hắn…

Đã không còn hận, cũng không cảm thấy chán ghét, đương nhiên Chu Mặc cũng không còn chống cự.

Hai mắt nhắm chặt, ngăn cản ánh sáng bên ngoài, nhìn không thấy, ngược lại càng làm hắn càng thêm hiểu rõ con tim mình, căm hận cùng sợ hãi, kỳ thật trải qua thời gian đã dần dần tan biến, hắn từng sợ hãi quá khứ, sợ hãi mình vô năng, hắn hận, hắn sợ, chỉ là do hắn không dám đối mặt với bản thân.

“Ưm…” Thân thể này vẫn như cũ vì người khác vuốt ve mà run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là do phản ứng nguyên thủy nhất của con người.

Đôi tay ấm áp của Lục Hoa Thiên đặt bên hông nam nhân, có lực nhưng không thô lỗ, lại mang theo chút bá đạo mà không hề thiếu ôn nhu, làm thể xác và tinh thần của nam nhân run rẩy.

“Tôi muốn em… tôi muốn cùng em ân ái.” Lục Hoa Thiên trực tiếp nói ra dục vọng bản thân, nhưng Chu Mặc còn nghe thấy xen lẫn trong đó là tính cách cứng đầu của trẻ con, một đứa nhỏ từ bé được cưng chiều mà sinh hư.

Lục Hoa Thiên tách hai chân Chu Mặc ra, sau đó nâng nhẹ mặt nam nhân mà hôn lên khắp nơi.


Đầu lưỡi mềm mại không cẩn thận xẹt qua vết sẹo xấu xí, nam nhân đột nhiên muốn bỏ chạy, như là không muốn ai chạm vào cái nơi xấu xí dơ bẩn đó của hắn.

Song Lục Hoa Thiên lại túm chặt Chu Mặc, không để nam nhân trốn thoát, một đôi con ngươi mơ màng lóe lên tia nghiêm túc, như cái đinh đâm thật sâu vào Chu Mặc, khiến hắn không thể trốn tránh.

“Tôi yêu em…” Chỉ ngắn gọn ba chữ, nhưng vẫn làm Chu Mặc sững sờ, lợi dụng thời cơ, Lục Hoa Thiên đẩy nhẹ lọn tóc đang che chỗ đó ra, một vệt sẹo ngoằn ngoèo hình con rết sừng sững xuất hiện.

Chu Mặc nhắm chặt mắt lại, hắn không thể thoát khỏi Lục Hoa Thiên, chỉ có thể yên lặng chịu đựng nam tử đang nhìn chăm chú vào vết thương của mình.

Vài giây trầm mặc trôi qua, đang lúc Chu Mặc tưởng thời gian như đọng lại, thì một vật thể mềm mại ấm áp nhẹ nhàng rơi vào bên mặt trái, mang theo ôn nhu cùng thương tiếc, cẩn thận mà liếm lên vết sẹo xấu xí đó, khiến nam nhân cảm thấy tê dại.

Chu Mặc chậm rãi mở mắt, đột nhiên chứng kiến gương mặt hưởng thụ của Lục Hoa Thiên.

Người kia, đang hôn lên vết thương của hắn.

Nam nhân có chút nghiêng đầu muốn tránh, nhưng Lục Hoa Thiên vẫn kiên quyết đuổi theo, càng lúc càng hôn nhanh hơn, mạnh hơn, phảng phất như muốn hôn nam nhân đến chết, không chút chán ghét, hình như mỗi lần nụ hôn được đặt xuống, tự tôn cùng tự tin vốn đã vỡ nát của nam nhân như hồi lại.

“Đừng ư….” Dục vọng chờ phát động cứng rắn như một cây kiếm đè lên bụng nam nhân, làm cho nam nhân không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp.

Hắn không phải là một phế nhân…

Nam tử đang đè nặng trên người hắn vốn yêu hắn, Mile cũng yêu hắn, cha mẹ cũng yêu hắn, em gái cũng yêu hắn, vậy hắn còn định như thế đến bao giờ?

Nam nhân thở dài thật sâu, hai mắt cũng dần dần sáng hơn, tựa như đã đẩy lùi được mây mù mờ ảo, mà bóng người in trên sóng mắt đó, chính là người kia – Lục Hoa Thiên.

Chuỗi ngày từng sống trong im lặng, khóe miệng nam nhân đột nhiên khẽ cong lên, hai tay bị Lục Hoa Thiên giữ chặt không chút giãy dụa, ngược lại còn nắm lấy tay y.

Chu Mặc nhìn Lục Hoa Thiên ngày càng gần, dung nhan người kia ánh thật sâu vào mắt hắn….


Dần dần, y khóa kín hô hấp của hắn, đầu lưỡi mềm mại quấn chặt lấy nhau.

Tình yêu, như một thanh chocolate, sau vị đắng, sẽ là mùi vị ngọt ngào.

Có lẽ, chỉ trải qua đắng cay, mới có thể cảm nhận được vị ngọt ngào cùng trân quý của tình yêu.

Lúc nam tử xuyên vào trong thân thể Chu Mặc, Chu Mặc cảm thấy vô cùng đau đớn, nước mắt cũng vô thức chảy xuống, hắn mở to miệng hô hấp, cố gắng phối hợp với Lục Hoa Thiên mà buông lỏng cơ thể mình.

Nam nhân ngoan ngoãn cùng phối hợp làm nam tử càng không thể khống chế mà bộc phát như một con sói hoang dã, mang theo tình yêu thắm thiết, cùng ham muốn giữ lấy người mình yêu, và ngọn lửa cuồng nhiệt đã thiêu đốt hai người.

Mặc kệ quá khứ, lúc này đây, trái tim hai người như dán chặt lấy nhau.

Yêu với không yêu, chỉ là giác ngộ trong nháy mắt, nhưng quá trình lại dài dằng dặc cùng chua xót.

Lục Hoa Thiên không còn túm chặt hai tay nam nhân nữa, mà khi đạt được tự do, Chu Mặc còn đặt tay lên sống lưng nam tử, để chịu đựng cơn đau đớn cùng khoái cảm mà nam tử đem tới. Lục Hoa Thiên hình như gầy đi, mấy ngày nay, tất cả những việc y làm cho hắn đột ngột hiện lên trong đầu, như một thước phim tua nhanh.

Cắn cắn môi, cơn đau lúc đầu cũng đã qua, chỉ còn lại trong đầu hắn một vài hình ảnh làm hắn vô cùng cảm động, ở trong tuyết, nam tử ôm chặt hắn trong hoài bão ấm áp, ở cửa sổ, nam tử bi thống mà ôm hắn, van xin hắn, lúc trên giường, nam tử ôn nhu đọc truyện cho hắn nghe…

Thật ấm áp.

Lúc này đây, có phải hắn cũng nên làm gì đó không?


Nếu như vốn là tình yêu, như vậy không thể đơn phương yêu cầu đối phương được.

Tình yêu, vốn là phải hai bên cùng nỗ lực.

Nam nhân vươn tay ôm Lục Hoa Thiên, vùi đầu thật sâu vào vai y, ngay sau đó, thứ nghênh đón hắn chính là nam tử cuồng nhiệt giữ lấy.

Lục Hoa Thiên phảng phất như hiểu rõ ý của Chu Mặc, mà không còn chịu đựng dục vọng của mình nữa, dưới tác dụng của rượu cồn, nam tử bá đạo lưu lại ấn ký nóng bỏng trong người nam nhân.

Lần lượt chiếm giữ, lần lượt ôm hôn, nam nhân vốn có chút rụt rè không còn kìm nén dục vọng của bản thân, cơ thể run rẩy trong hoài bão rộng lớn của nam tử, dưới khoái cảm mà nam tử đưa tới, Chu Mặc chỉ có thể thấp giọng rên rỉ.

Hắn hôn Lục Hoa Thiên, còn Lục Hoa Thiên thì xông tới như đáp lại…

Bên ngoài trời đã về khuya, nhưng ngọn đèn trong phòng lại phát sáng cả đêm.

Đến khi đều mệt mà nằm bẹp trên giường không muốn nhúc nhích, hai người vẫn như cũ ôm chặt lấy nhau, tựa như một đôi trẻ song sinh an ổn ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận