Y phục trong tay chẳng những là rất sạch sẽ mà còn tỏa ra mùi thơm ngát, mặc thứ này trên người sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, Chu Mặc lẩn bẩm một hồi rồi bắt đầu mặc đồ, bất chợt lại thấy có cái gì màu đen nằm trong đống đồ — là đồ lót hiệu CK.
Cái tên kia… ngay cả thứ này mà cũng chẩn bị sao, sao lại không cho qua luôn đi? Chu Mặc cau mày nghĩ, chưa nói rằng tự tiện cởi đồ của người ta, ngay cả nội khố đồ lót cũng lột ra bằng sạch, lẽ nào hắn thực sự bẩn như vậy? Hắn hằng ngày vẫn tắm rửa rất kĩ càng mà.
Quả nhiên là một nơi ở sạch quá mức.
Y phục vào cảm thấy thực quá vừa vặn, Chu Mặc vuốt vuốt bộ đồ xa xỉ trên người, cảm giác thật không tồi chút nào, nhưng chợt nghĩ đến việc Phí Nhĩ Đức cũng từng mặc bộ đồ này, trong tâm lại nổi lên trận ngứa ngáy, nhịn không được mà cứ dùng hai tay sờ soạng khắp người.
“Là mùi gì vậy?” Một mùi hương khác thường bay đến bên mũi của Chu Mặc, hắn hơi nhíu mày lại, lững thững đi ra khỏi phòng liền đập vào mắt là cái thang uốn lượn nghệ thuật dẫn xuống dưới, trong đầu oanh oanh bỗng nhiên nhớ ra rằng, hắn hôm qua được Phí Nhĩ Đức đưa lên giường, Phí Nhĩ Đức lại đưa mình lên đến tận lầu hai! Chu Mặc há hốc mồm, mà mình lại không hề tỉnh giấc dưới những hành động như vậy (ngủ say thật là dễ chết người…) Phí Nhĩ Đức đến tột cùng là làm cách nào mà đưa mình lên đây được?
Không phải là đã ôm mình chứ?
“Chết tiệt, làm thế nào đây!” Trong nhà bếp phát ra một âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Mặc, hắn đi xuống lầu tiến đến nhà bếp dò xét, thoáng nhìn thấy được Phí Nhĩ Đức trong trang phục bình thường trên tay cầm một con dao đang cắt xuống một thứ gì đó, nhưng nhìn vào động tác làm thì biết ngay được người này không biết nấu ăn.
“Ngươi không biết nấu ăn, vậy không lẽ mỗi ngày đều ra ngoài ăn sao?” Chu Mặc một bên cười cười, một bên xắn tay áo, bước vào trong bếp.
“Bình thường đều là do bạn gái ta làm.” Ba một tiếng vứt con dao sang một bên, Phí Nhĩ Đức có chút bực mình nhìn về phía cái lò nướng, lại “Ba” một tiếng đem cái máy tắt đi một cách thô bạo, phi thẳng một đường, ném cái bánh cháy đen, không ra hình dạng vào thùng rác.
Chu Mặc trong ngực có một trận đập loạn: Phí Nhĩ Đức có bạn gái? Nhưng cũng không có gì đáng để ngạc nhiên, một nam nhân có vóc dáng địa vị như hắn, thì như thế nào mà không có cả khối con gái bám lấy? Chu Mặc trêu ghẹo nói: “Vậy là Trân Ny hay Lệ Sa vậy?” Vừa nói, Chu Mặc vừa đi khắp nhà bếp tìm xem coi có thứ gì có thể nấu được hay không.
“Ngươi vì sao lại biết?” Phí Nhĩ Đức có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi nên uống rượu ít thôi, vạn nhất đừng để quá say mà đem hết chuyện cơ mật công ty nói với người ngoài, tổng tài đại nhân a.” Ngoài miệng tuy rằng cười nói, nhưng Chu Mặc biết Phí Nhĩ Đức đã quên mất cái “chuyện xấu” mà đêm qua y đã làm với hắn rồi.
Vừa nói vừa tiến đến mở tủ lạnh, phát hiện bên trong ngoại trừ một đống bia, chỉ còn một cây hành, nửa túi bánh mật, nửa bao đậu nành, một ít ớt, hòa một ít khoai tây, cà rốt, còn có một hộp sữa đã bị khui, phỏng chừng là do bạn gái của Phí Nhĩ Đức uống còn dư. Mở ngăn đông thì thấy còn một chút cá và cua.
Đối với lời nói của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức không thể chống đỡ lại được, lại nhìn thấy Chu Mặc đem nguyên liệu nấu ăn bày ra, ngữ khí có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết nấu cơm?”
“Ngươi xem rồi sẽ biết.” Cầm lấy dao đem cà rốt đi thái ra, bánh mật, ớt đem cắt nhỏ, khóe miệng Chu Mặc hơi cong lên, trong mắt hiện lên những hình ảnh trước đây: “Trước đây khi còn ở nhà, cha mẹ đều ở bên ngoài công tác, ta ở nhà phải tự nấu cơm mà ăn. Đồ ăn Trung Quốc ở bên Mĩ không chính thống, hôm nay ta sẽ cho ngươi ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống là như thế nào.”
Đao pháp thuần thục khiến cho mắt của Phí Nhĩ Đức có chút sáng rực lên, nhưng hắn vẫn ôn tồn nói: “Nga? Tay nghề thế nào, như thế này chưa biết, lúc nữa sẽ biết thôi.”
Chỉ thấy Chu Mặc trước tiên làm nóng dầu, rồi sau đó lần lượt cho cà rốt, nấm và đậu phụ đã được cắt nhỏ vào, thêm nước, rồi tiến đến làm cua và sò trong khi đợi luộc chín những thứ trong nồi.
Xoay người đem sữa bò cùng sữa dừa bỏ vào một cái tô, bỏ thêm một ít bột mì, lại đánh thêm một quả trứng vào, tất cả trộn thành thứ hỗn hợp đặc quánh, sau đó bỏ một ít ngô, đưa tất cả cho vào lò nướng.
Đã năm phút trôi qua, Chu Mặc hạ lửa rồi rắc ít cà ri vào trong, sau đó khấy đều, để nó sôi thêm năm phút nữa, tiếp tục khuấy, cuối cùng là rắc thêm chút tiêu, khuấy thêm lần nữa, một phút sau đó liền nếm thử và cản thấy vô cùng hài lòng, món này thành công.
Lúc này Chu Mặc lấy cái bánh trong lò nướng ra đặt lên bàn, sau đó cắt một ít hoa quả và phết một chút mứt lên bánh rồi cắt ra để vào hai cái đĩa, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp nhà bếp, làm cho người ta không thể nào kìm được sự đói khát, bất quá lại càng không biết từ đâu có một con chó to phóng vào nhà bếp không ngừng thở ra liên hồi.
“Da, ngươi cũng nuôi chó nữa sao?” Chu Mặc nhìn vào con chó lớn có bộ lông trắng tinh đang đứng dưới chân mình, nhịn không được liền sờ vào bộ lông mềm mịn đó của nó.
“Khoan đã. . . . . .” Phí Nhĩ Đức quát to khi thấy hắn có ý định vuốt ve lên bộ lông mềm mượt kia. Không kịp nghe lời ngăn cản, bàn tay Chu Mặc đã ở trên bộ bạch mao mà mềm mại vuốt ve, hắn ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Phí Nhã Đức, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nó không có cắn ngươi sao. . . . . .”
“Nó thật là ngoan a, nó tên gọi là gì?” Chu Mặc cười tiếp tục vuốt ve nó, thấy con chó đang không nghừng chảy nước miếng nhìn về phía cái bánh, nhịn không được liền lấy cho nó một miếng, con chó kia lập tức đem bánh nuốt vào, ăn không cần nhai.
“Cái con chó này, ta và bạn gái lúc ở gần nhau thì nó kêu la không ngừng, cuối cùng là đem cắn đến mức họ sợ phải bỏ chạy, cũng không có biện pháp nào dạy dỗ được, ta cũng có thích cái con chó này đâu.” Phí Nhĩ Đức thở dài, nhìn người và chó kia đang vô cùng hài hòa với nhau, cười nói, “Nó kêu Yêu Đức Hoa, hình như là nó không thích cái tên này, bình thường dùng có kêu thế này cũng không hề đáp ứng lại.”
Phí Nhĩ Đức cũng ngồi xổm xuống, âu yếm sờ vào đầu con chó.
“Ha hả, hình như là ngươi thích ăn bánh, kêu một tiếng đi ta liền cho ngươi một miếng bánh lớn?” Chu Mặc vẻ sủng nịch cười nói.
“Gấu gấu!” Con chó vươn người đến đớp liếm miếng bánh to trên tay Chu Mặc, vẻ mặt nịnh nọt của nó thiếu chút nữa làm cho Phí Nhĩ Đức tắt thở, này con cẩu kia đối với người xa lạ còn thân thiện nhiệt tình hơn với chủ của nó, quả thực là không sao lí giải được.
Phí Nhĩ Đức oán giận nói: “Con chó mà chỉ vì đồ ăn mà bị dụ thì thật là ngu ngốc!” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Phí Nhĩ Đức trong lòng cũng tự hiểu, nhìn cảnh một người một khuyển vui đùa đằng kia, cuối cùng cũng chỉ có thể chốt hạ một câu: “Yêu Đức Hoa kì thực quý mến Chu Mặc.”
Cũng không biết vì sao Chu Mặc lại làm ra một bữa sáng đơn giản mà lại vô cùng ngon như vậy?