Như Mài Như Dũa


Tống Lãng Huy hiếm khi được về nhà bố mẹ vào cuối tuần.

Mẹ của hắn là phu nhân Chương Nhân Khởi, khi còn trẻ đã quét ngang quét dọc các lễ trao giải lớn, được mệnh danh là ảnh hậu màn ảnh, lấy chồng là tiểu sinh nổi danh nhất lúc ấy là Tống Cảnh.

Khi Tống Lãng Huy mười một tuổi, Chương nữ sĩ dù tương lai có rất nhiều hứa hẹ nhưng vẫn nhất quyết muốn giải nghệ.

Tống Cảnh và Chương Nhân Khởi mặc dù đã lui khỏi giới, nhưng lễ trao giải hôm qua rầm rộ như vậy họ không có khả năng không tham gia.

Ăn xong bữa sáng, Tống Lãng Huy nằm trên ghế Salon lướt Weibo, quả nhiên thấy bên trong khu bình luận đã có rất nhiều fan của Trần Trác cười nhạo hắn, sau đó, lại bị fan hâm mộ của hắn hung hăng cắn lại.

Hắn đổi sang tài khoản phụ, chuyển tiếp hai tin tức nhận giải mới nhất của Trần Trác, thuận tiện dùng Weibo của mình trả lời và like mấy bình luận khen ngợi của fan dành cho Trần Trác, thậm chí còn hùa theo trả lời một câu "Nói đúng lắm, Tiểu Trác của chúng ta không thua kém ai hết!".

Ngược lại là Chương nữ sĩ lại có chút tức giận bất bình: "Bộ phim hay như vậy, vốn dĩ là vai diễn của con, nếu không phải con...!Ai, lần này thì hay rồi, để cho cậu ta chiếm tiện nghi."
Cha mẹ Tống Lãng Huy đều biết chuyện quá khứ giữa hắn và Trần Trác, vì chuyện cũ, Chương Nhân Khởi vẫn cảm thấy rất đau lòng con trai, cảm thấy tim Trần Trác vừa cứng rắn vừa lạnh lùng.

Tống Cảnh vốn đang đọc báo, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên nói: "Chương phu nhân, chuyện gì ra chuyện đó, tôi có xem qua bộ phim rồi, Trần Trác diễn rất tốt."
Tống Lãng Huy cười cười nhìn Tống nữ sĩ tiếp tục tức giận còn Tống tiên sinh biết điều phải ra sức dỗ dành.

...!Có người cùng hắn nói chuyện về Trần Trác, bất luận là nói về cái gì hắn cũng đều rất vui vẻ.


Bọn họ quả thật đã xa nhau rất lâu rồi, những người trẻ tuổi trên mạng căn bản không biết chuyện trước đây của bọn họ, hôm đó ở hậu trường đụng phải trợ lý nhỏ của Trần Trác, tiểu cô nương kia xem ra cũng là hoàn toàn không biết gì.

Có thể có người nhớ đến vướng mắc giữa hai người bọn họ, Tống Lãng Huy cảm thấy rất vui vẻ.

Lịch trình đóng phim mới của Tống Lãng Huy gần đây thực sự rất bận, cả đoàn phim đảo lộn ngày đêm, hắn vội vàng rời khỏi nhà cha mẹ, Chương phu nhân nhìn thấy con trai gần đây gầy như vậy cực kỳ đau lòng, căn dặn hắn ngàn vạn lần phải bảo vệ thân thể.

"Đúng rồi, Lãng Lãng, sắp đến thời gian kiểm tra sức khỏe định kỳ của con rồi, cuối tháng này dù con bận rộn đến mấy cũng phải xin nghỉ, mẹ đi cùng con."
Tống Lãng Huy biết mẹ lo lắng cho mình, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Tống Lãng Huy vội vàng đến trường quay quay phim, nửa đêm mới hoàn thành vai diễn trở về phòng hóa trang, còn chưa kịp tháo trang sức, đã thấy trợ lý nhỏ thần sắc hốt hoảng chạy tới, "Tống ca, Phương tổng của Kỳ Nhạc gọi điện tới,nói anh mau chóng gọi lại."
Kỳ Nhạc là một công ty quản lý, Phương Dĩ Minh lớn hơn Tống Lãng Huy mười tuổi, nhưng chỉ xuất đạo sau cha mẹ Tống Lãng Huy mấy năm, thời thiếu niên từng ở trong một nhóm tiểu sinh, nhưng không đợi nổi tiếng đã tự mình mở cong ty giải trí, lúc ấy, công ty chuyên nghiệp có quy mô cũng không nhiều lắm, phát triển đến bây giờ, Phương Dĩ Minh so với các ngôi sao cùng thời giàu có hơn không biết bao nhiêu lần.

Tống Lãng Huy đã căn dặn trợ lý, nếu là điện thoại quan trọng thì phải kịp thời báo cho hắn ngay, Phương Dĩ Minh lại gọi điệm vào thời đểm này, đơn giản là vì Kỳ Nhạc chính là công ty quản lý của Trần Trác.

Trần Trác và Phương Dĩ Minh cách vài tầng trung gian, có giao lưu cũng chẳng qua là ở tiệc cuối năm, không tài nào biết được mỗi một hành động cử chỉ của mình đều được báo cáo lại cho ông chủ, càng không biết ông chủ mình lại liên lạc với Tống Lãng Huy.

Điện thoại vừa nhận liền nghe được cuộc sống về đêm đặc sắc của Tống Dĩ Minh, Tống Lãng Huy kiên nhẫn nghe hắn nhẹ giọng trấn an người bên gối, sau đó xột xoạt vén chăn đứng dậy, xác định đối phương đã tiện nói chuyện mới mở miệng trêu đùa: "Chú Phương, chú cũng phải biết chừng mực chú ý thân thể nha."
Phương Dĩ Minh xuất đạo sớm bối phận cao, theo lý mà nói chính là bậc tiền bối,thế nhưng bình thường lại cùng Tống Lãng Huy xưng huynh gọi đệ, chỉ thỉnh thoảng Tống Lãng Huy muốn đùa hắn mới gọi một tiếng " Chú Phương".

Phương Dĩ Minh nghe xong xưng hô này liền biết Tống Lãng Huy cố tình gây sự, nếu là bình thường hai người nhất định sẽ đấu khẩu đôi ba câu, nhưng đêm nay Phương Dĩ Minh tin chắc rằng mình đã nghe được tin có thể khiến tâm trạng vui vẻ của hắn bị phá nát, cũng lười cùng hắn so đo, trực tiếp ra đòn sát thủ: "Tống thiếu gia, cậu đừng có ỷ vào tuổi trẻ mà đắc ý."
"Làm sao nào?."

"Hôm nay Trần Trác nói với người đại diện của cậu ta muốn chuẩn bị yêu đương, nhờ người đại diện thông báo trước với bên truyền thông."
Tin tức này quả nhiên chính là một phát chí mạng đối với Tống Lãng Huy.

Phương Dĩ Minh đầu dây bên kia hút được nửa điếu thuốc, bị gió trên ban công thổi lạnh có phần không kiên nhẫn, đang định mở miệng thì nghe được bên kia nặng nề nói "...với ai?"
Ha, hắn biết ngay là Tống Lãng Huy không thể duy trì nổi tâm tình tốt đẹp quá mười giây mà J)
"Vẫn chưa biết là ai, chưa đâu vào đâu cả, chỉ nói là có dự định như vậy thôi, nghĩ là muốn qua lại với một người thích hợp, muốn thông báo với truyền thông không cần chụp ảnh đưa tin.

Nói không chừng bây giờ còn đang tuyển người đây, hay là cậu cũng ghi tên đi, nói không chừng lại có thể thân thiết cùng cậu ta"
"Thân thiết cái rắm, Phương Dĩ Minh, người ở chỗ của anh, tốt nhất anh nên trông chừng kỹ cho tôi."
Phương Dĩ Minh oan ức chết đi được, nghệ sĩ trong công ty muốn yêu đương hắn nào quản được.

Hơn nữa ở trong giới danh tiếng của Trần Trác nổi tiếng chính trực, có cái gì mà hắn có thể quản được đâu.

Mặc dù đùa thì đùa, nhưng Phương Dĩ Minh cũng biết được Tống Lãng Huy thật sự thương tâm —— Xem ra đối với Tống Lãng Huy mà nói, hắn cùng Trần Trác chỉ là tạm thời xa nhau, mặc dù một lần tạm xa này lại phải mất mấy cái 365 ngày, hắn cũng không nghĩ tới bây giờ Trần Trác muốn đóng cánh cửa quá khứ lại, tìm một người mới cùng diễn một câu chuyện mới.

"Nói thật thì, Lãng Lãng à, bình thường hai ta đôi lúc cũng như trẻ con, nhưng tôi cũng coi như là trưởng bối của cậu, cậu đã gọi tôi một tiếng Chú Phương thì nghe tôi khuyên một câu được không, tôi có thể giúp cậu trông chừng cậu ấy bao lâu đây? Cậu nếu là thực sự không bỏ xuống được thì chi bằng đừng giận dỗi nữa.

Nên làm cái gì làm cái đó, cậu mỗi ngày đều bắt tôi phải quan tâm Trần Trác, nhưng cậu ta thực sự nào biết tâm tư của cậu"
Phương Dĩ Minh cúp điện thoại, cũng lười hứng gió lạnh ở ban công, muốn nhanh chóng quay lại ổ chăn ấm áp nghỉ ngơi, vừa quay người không ngờ nhìn thấy người vẫn tưởng đã ngủ kia cũng rời giường, khoác áo ngủ tựa vào khung cửa hỏi hắn: "Chú à, còn có ai gọi anh là chú Phương nữa vậy?."
Vẫn là câu hỏi mang ý trêu chọc nhưng lại không khỏi khiến Phương Dĩ Minh rùng mình.


Tống Lãng Huy đã rất lâu rồi không uống say.

Lần trước ở bệnh viện, hắn đã đáp ứng chương nữ sĩ sẽ chú ý quý trọng thân thể của mình, cả quán bar Tiểu Vương Tử quen thuộc trước kia cũng không đi nữa, lúc xã giao cũng sẽ không uống quá ba chén, đủ ba chén rồi thì dù có bị mắng là ngạo mạn vô lễ cũng sẽ không uống thêm.

Nhưng đêm nay hắn không thể không uống say, có mấy lời nếu không dựa vào men say thì hắn không thể mở lời được.

Lúc đầu phải từ nhà vội vã chạy tới trường quay, lại không ngừng quay phim đến tận nửa đêm, sau khi nghe điện thoại của Phương Dĩ Minh lại uống rượu, hắn thực sự đã say mèm, đầu bắt đầu ẩn ẩn đau, lúc trước khi chưa chia tay với Trần Trác, hắn khi ấy rất mê mệt ở các quán Bar và Lounge.

Mỗi lần như vậy, bạn bè của hắn sẽ đem hắn say như chết ném về nhà, đều là Trần Trác chăm sóc cho hắn
Hiện tại hắn lại say, nhưng con mẹ nó Trần Trác đang ở đâu rồi?
Tống Lãng Huy hoảng hốt tỉnh dậy từ trong ký ức, Trần Trác, Trần Trác giống như đã đi rồi,chính là rời đi vào mấy năm trước? Ngày đó hắn không uống rượu, Trần Trác cũng rất tỉnh táo, Trần Trác chỉ là thông báo với hắn: "Chúng ta vẫn là nên tạm xa nhau một thời gian đi, như vậy đối với ai cũng tốt hơn".

Hắn nghĩ Trần Trác lừa hắn, nhưng lại không đủ sức để phản bác, liền đứng nhìn Trần Trác từ từ thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài, rồi lại dặn dò hắn thuốc để ở đâu, làm sao để nộp tiền điện nước, cuối cùng Trần Trác đem chìa khóa nhà đặt lên bàn trà, mở cửa định đi ra ngoài.

Trần Trác thu dọn một đêm, hắn cũng ngồi trên bàn trà một đêm, càng ngồi càng tỉnh táo
Trước khi ra cửa Trần Trác thở dài một hơi như không nghe thấy, nói với hắn: "Anh ngày mai đừng đi học nữa, ngủ một giấc thật tốt đi, nhớ chú ý giữ gìn thân thể"
Rõ ràng mọi thứ đều rất bình thường, thế nhưng Tống Lãng Huy lại cảm thấy như bị một thanh đao cùn đâm một phát, Trần Trác thật đúng là con mẹ nó hung ác, hắn tình nguyện Trần Trác giống như trước đây cùng hắn vui đùa ầm ĩ còn hơn bây giờ lúc nào cũng im lặng.

Thế là hắn mở miệng: "Trần Trác, em đi rồi thì chúng ta cũng không cần liên lạc lại nữa."
Tống Lãng Huy không nhớ rõ lúc ấy Trần Trác có đáp ứng hắn hay không, nhưng bọn họ quả thực đã không còn liên hệ.

Tất cả lần có thể gặp mặt, hai người họ đều không còn gặp được.


Tất cả những tình huống buộc phải gặp, bọn họ cũng không.

Tống Lãng Huy thực sự đã đếm không hết bao nhiêu lần tham gia hoạt động, hắn đứng trên đài nghe người chủ trì nói "Rất xin lỗi, Trần Trác bởi vì có lịch trình nên hôm nay không thể tham gia hoạt động của chúng ta, nhưng chúng ta hôm nay có sự hiện diện Tống Lãng Huy, có...".

Trần Trác kỳ thật còn hung ác hơn so với hắn rất nhiều.

Hắn sẽ chỉ phô trương thanh thế, Trần Trác lại đã là nói là làm.

Tống Lãng Huy quyết định gọi điện thoại cho Trần Trác, hắn có điều muốn nói, hắn kỳ thực đã trăn trở rất lâu, những gì hắn muốn nói tuyệt đối không phải chỉ là vẻn vẹn câu " Chúc mừng" kia ở trong bữa tiệc vào mấy ngày trước.

Hắn cầm điện thoại di động lên, mấy năm này điện thoại di động không biết đã đổi qua bao nhiêu lần, trong danh bạ điện thoại căn bản cũng không có tên của Trần Trác, nhưng ngón tay của hắn giống như có ký ức, trôi chảy nhấn xuống một dãy số.

Thực ra hắn cũng không chắc liệu Trần Trác còn dùng số di động trước kia hay không.

Huống chi hiện tại mới chỉ năm giờ sáng, Trần Trác có lẽ còn đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Nhịp tim Tống Lãng Huy đập dồn dập, tựa như có thể che đi cả tiếng tút tút máy móc phát ra từ điện thoại.

Bên kia đường dây truyền đến một giọng nói ngái ngủ "...alo?"
Là Trần Trác.

Tống Lãng Huy thật sự là uống rất nhiều, hắn không thèm để ý những câu nói đã nghĩ sẵn nhiều lần trong đầu, thậm chí giờ phút này hắn căn bản không ý thức được bản thân đang làm gì, hắn chỉ có thể thuận theo trái tim mình, lung tung mở miệng "Trần Trác, Trần Trác, em đừng hòng nghĩ đến chuyện yêu đương, em đừng hòng yêu ai khác, em là của tôi mà, A Trác."
Giọng nói nói kia nghe còn vô cùng ấm ức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận