Nhụ Mộ

Edit: Dú

—————————————–

Nội dung trong gói “Quà lớn” của khoa Tự nhiên vẫn trước sau như một. Ngày nghỉ, Lý Gia Đồ ở trong nhà, cảm giác còn chưa làm được cái gì thì thời gian đã trôi qua. Cậu chỉ làm đề Hóa và Toán, gặp phải hai đề xem như phức tạp, chụp ảnh rồi gửi đến điện thoại Tô Đồng, chờ anh gửi công thức tính toán lại cho mình, đối chiếu với công thức đã viết vào vở nháp.

Về phần môn khác, ngay cả sách cậu cũng không mở ra thì ngày nghỉ đã chấm dứt.

Vào đêm tự học đầu tiên sau kì nghỉ, bài thi các môn trong kì thi tháng đều được phát. Kì thi tháng luôn rất khó khăn, điểm chác của hầu hết mọi người đều vô cùng thê thảm, kể cả Lý Gia Đồ. Cậu lật hết bài thi này sang bài thi khác, trừ môn Văn, tiếng Anh và Hóa ra, điểm các môn kia đều rất thấp.

Cũng may danh sách thành tích của kì thi tháng không được công bố, nếu Tô Đồng mà nhìn thấy thì không biết sẽ như thế nào nữa. Nhưng môn Hóa thi được 98 điểm, chắc là sẽ không bị nói gì chứ? Lý Gia Đồ nhìn câu hỏi lớn còn để trống trong bài thi Toán, mượn bài của Phùng Tử Ngưng xem đáp án.

Môn Toán của Phùng Tử Ngưng chỉ chênh có 5 điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối, còn các môn khác nghe nói cũng đạt được kết quả cực tốt, có khi còn vượt qua cả thứ hạng của Đàm Hiểu Phong. La Tử Hào than thở mượn bài thi môn Lý của cậu ta, trước khi đi còn vui vẻ ôm cổ cậu ta, cười hì hì hỏi, “Thế nào?”

“Cái gì mà thế nào?” Phùng Tử Ngưng chẳng hiểu gì.

Lông mày La Tử Hào hưng phấn mà nhướn lên, “Kì nghỉ ấy. Không phải Trịnh Đào đến nhà ông à, trải qua mấy ngày đó như nào?”

Nói đến đây, vẻ mặt của Phùng Tử Ngưng trở nên lãnh đạm. Cậu ta nhún vai, “Cũng chẳng có gì. Ngày đầu tiên, gọi hai đứa bạn, dẫn cậu ấy đi Thanh Sơn. Hôm qua nhà còn mở tiệc nướng, ba mẹ tôi gọi vài chú dì với cả con của họ sang chơi. Sau đó là hôm nay, rúc trong nhà chơi điện tử.”

“Nghe phong phú ghê!” Trương Cạnh Dư nghe được, quay đầu lại nói.

Thoạt trông Phùng Tử Ngưng không vui lắm, có vẻ không tập trung, “Cũng được.”

“Cậu ta không làm chuyện gì khác thường chứ?” Thấy vẻ mặt của cậu ta, người ngoài đều có thể đoán ra nhất định đã có chuyện. Trương Cạnh Dư dùng ánh mắt sắc lẻm, lập tức lén hỏi.

Cậu ta mấp máy môi, do dự một lúc lâu, nhìn xung quanh thì thấy trừ mấy đứa bạn thì không có người nào khác, thổn thức thở dài, “Hôm qua phơi nắng cả một ngày, lúc nướng tôi chuồn về phòng ngủ, còn cậu ta ở bên ngoài tán gẫu với ba mẹ tôi cực kì vui vẻ…”

“Sau đó thì sao?” La Tử Hào tròn mắt.

Phùng Tử Ngưng bĩu môi, giọng điệu lạnh nhạt, “Sau đó, tối qua mẹ tôi gọi tôi tới, hỏi tôi có phải đang hẹn hò với con trai không.”

Lý Gia Đồ đang vùi đầu sửa chỗ sai trong bài thi Toán, nghe vậy kinh ngạc mà xoay người.

La Tử Hào và Trương Cạnh Dư cũng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin được lời mình đã nghe thấy.

Một lúc lâu sau, La Tử Hào tức giận bất bình, trầm giọng nói, “Trịnh Đào nói với mẹ ông à?”

“Ừ.” Bị hỏi câu này, Phùng Tử Ngưng lại không nhịn được nữa, mặt tức đến nỗi đỏ lên.

Trương Cạnh Dư nghiến răng nghiến lợi mắng, “Đuỵt mẹ… Đúng là thằng vô ơn…”

Lý Gia Đồ khó tin nổi, “Chắc chắn là cậu ta nói thật à?”

“Cũng có thể là chưa nhắc nội dung này, là do mẹ tôi suy đoán thôi.” Phùng Tử Ngưng thở ra một hơi, đặt chiếc bút vẫn luôn được xoay lên bàn, “Nhưng lúc nướng ấy, tôi ra ngoài tìm nước hoa quả để uống, thật sự đã nghe thấy mẹ tôi hỏi cậu ta là ở trường tôi có yêu ai không, cậu ta nói tôi rất được chào đón, rất nhiều đứa con trai đều thích tôi.”

Nói đến đây, Lý Gia Đồ đã không còn lời nào để nói. Cậu nghĩ, có lẽ với chuyện mời bạn học về nhà làm khách lần này, Phùng Tử Ngưng hối hận còn không kịp.

Trương Cạnh Dư nghe mà choáng đầu. Cậu ta đỡ lấy đầu, mãi lúc sau mới bật ra vài tiếng cười gằn, “Cái tên này thật là, có cái gì nói cái đó, quá đủ thành thật.”

“Nó cố ý hãm hại ông à?” La Tử Hào chau mày, nhưng vì an ủi Phùng Tử Ngưng mà trong nháy mắt đã cợt nhả, “Nhưng đúng là bọn tôi rất thích ông mà, vừa đẹp vừa cho bạn chép bài tập. Đáng yêu quá ~ Lại đây, hôn một cái ~”

Phùng Tử Ngưng vội tỏ vẻ ghét bỏ đẩy cậu ta ra, liếc một ánh mắt khinh thường, “Đừng làm tôi thấy tởm chứ.”

“Loại bạch liên bông đơn thuần này, tôi thật sự không biết làm sao để đối phó được đây. Người túc trí đa mưu như tôi cũng không giúp được ông rồi.” Trương Cạnh Dư thở dài lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Tử Ngưng, xin lỗi.”

Lý Gia Đồ nghe xong mà nổi da gà toàn thân, mạnh mẽ vỗ lên vai thằng bạn cùng bàn, “Nói đi.”

“Vậy ông nói với mẹ như thế nào? Thừa dịp come out luôn?” La Tử Hào để ý đến kết quả hơn, vẫn hưng phấn như cũ.

Phùng Tử Ngưng yên lặng liếc xéo đầy xem thường, không hé miệng, một lúc sau mới nói, “Tôi thích con gái mà, come cái gì mà out?”

“Đừng quậy nữa được không!” Mấy người đều kinh ngạc đến mức không hó hé gì nữa, chỉ còn mỗi La Tử Hào cường điệu nói, “Tôi đây phải làm sao bây giờ? Tôi thích ông lâu lắm rồi đó, đã bảo là CP mang khí chất giám đốc rồi cơ mà?”

“Đã nói xong chưa vậy?” Cậu ta tỏ vẻ ghét bỏ.

Trương Cạnh Dư đồng cảm nhìn Phùng Tử Ngưng, gạt tay La Tử Hào ra, “Vậy ông định làm như thế nào? Cứ bỏ qua thế thôi à? Nói thật nhé, tôi đoán có khi ông đã sớm bị bố mẹ xem là come out rồi, bây giờ mới ầm ĩ lên, càng chứng tỏ là đúng.”

“Có khi ông có bạn gái cho họ thấy, họ cũng sẽ tưởng ông muốn lừa cưới đó.” La Tử Hào xen miệng vào.

Phùng Tử Ngưng bất mãn, “Ông không nói lời nào thì sẽ chết phải không?”

“Sau đó ông với Trịnh Đào đã nhắc đến chuyện này chưa?” Lý Gia Đồ không nghe mấy câu bông đùa của mấy đứa bạn, nghiêm túc hỏi.

Cậu ta lắc đầu.

“Cứ tha cho nó như vậy à?” Trương Cạnh Dư nháy mắt.

Phùng Tử Ngưng cau mày suy tư rất lâu mới mở miệng nói một tiếng “Hình như tôi…” thì học sinh ngồi gần cửa sau đã gọi tên cậu ta.

Lý Gia Đồ nhìn theo tiếng gọi, ngạc nhiên phát hiện ra Tô Đồng đang đứng ở cửa sau.

“Thầy Tô tìm cậu.” Bạn học sinh kia nói.

Phùng Tử Ngưng nhìn thấy Tô Đồng, không cảm thấy ngạc nhiên gì. Cậu ta xoay người tìm trong ngăn bàn một lát, lấy ra một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và cả mấy bài thi đi ra ngoài.

“Được đối xử đặc biệt(*) kìa?” Trương Cạnh Dư tò mò, tự lẩm bẩm.

(*Nguyên văn: “开小灶?”. Mình tra baidu với ichacha thấy 3 từ này mang nghĩ đối xử đặc biệt/thiên vị/… gì đó… Nhưng vẫn cần cao nhân chỉ giúp ạ TvT)

La Tử Hào ôm tay lắc đầu, chẳng thể hiểu nổi mà cảm thán, “Cuộc sống của học sinh mũi nhọn, chắc chắn tôi không hiểu được rồi.”

Thật ra đây là lần đầu tiên Lý Gia Đồ chính tai nghe Phùng Tử Ngưng nói cậu ta thích con gái. Rốt cuộc là thật hay giả, trong lòng cậu cũng thấy chẳng sao cả. Cậu đoán, đối với Phùng Tử Ngưng, đây cũng không phải chuyện quan trọng gì cho cam, có khi là vì hay bị đùa nên cũng quen rồi. Chẳng qua bây giờ liên lụy đến cả người nhà, mới hiếm thấy được vẻ tức giận trên mặt cậu ta.

Về hành vi của Trịnh Đào, Lý Gia Đồ cũng giống như những người khác, đều thiên về hướng cậu ta không cố ý. Cậu ta quá thẳng thắn và thành khẩn với tất cả mọi người, cứ như trên toàn bộ thế giới này đều là người lương thiện, đều đáng để tin tưởng, cho nên cái gì cũng nói ra bên ngoài, dù là thật hay giả, cũng không quan tâm người nghe sẽ nghĩ nhiều hay không.

Nhưng quả nhiên là… không chỉ có bậc phụ huynh nhà cậu thích thông qua người khác để biết được tình trạng cuộc sống của con mình ở trường.

Tiết thứ ba của đêm tự học là một đề trắc nghiệm hằng tuần.

Phùng Tử Ngưng vội vàng trở lại trước giờ học, đồng thời cũng cầm đề Văn về, đó là một tờ giấy trắng ghi đề làm văn. Viết văn không cần thời gian một tiết, đám học sinh hoặc là nhanh chóng hoàn thành, nộp bài rồi rời đi, hoặc là vừa viết vừa nói chuyện.

Lý Gia ĐỒ vẫn viết một bài văn nghị luận, dẫn ra các ví dụ tích cực và tiêu cực, viết đến phần kết bài thì phía sau đã truyền đến tiếng Phùng Tử Ngưng viết xong hạ bút xuống.

“Tiểu Mễ, nộp bài này.” Cậu ta cuốn bài thi lại, ném lên trên bàn của cán sự môn Văn ngồi xa kia.

Bài thi bay qua đầu Lý Gia Đồ. Liêu Mịch đứng phía trước mở hai tay, luống cuống nhận bài thi nhưng vẫn không bắt trúng, khiến bài làm rơi trên mặt đất.

Trương Cạnh Dư thấy cậu ta đã nộp bài, đang định rút thẻ cơm bảo Phùng Tử Ngưng mua đồ ăn khuya hộ thì Đàm Hiểu Phong vừa bị giáo viên chủ nhiệm tìm để nói chuyện ở bên ngoài đã trở lại.

Lúc đi qua bọn họ, cậu ta truyền lời cho Phùng Tử Ngưng, “Cô Đinh tìm ông đó.”

Lại là một cuộc tâm sự với học sinh mũi nhọn trước khi thi học kỳ, đám học sinh đều chẳng hiếm lạ. Trương Cạnh Dư vội gọi Đàm Hiểu Phong lại, “Ông làm Văn xong chưa?”

“Chưa, ban nãy tôi vừa mới bị kêu ra ngoài mà.” Đàm Hiểu Phong vô tội đáp.

Trương Cạnh Dư nhất thời mang vẻ suy sụp, “Đói quá đi…”

“Tôi mua giúp cho ông, ăn gì?” Lý Gia Đồ làm xong, đóng bút lại, hỏi cậu ta.

Cậu ta vui vẻ tròn mắt, hai tay dâng thẻ cơm lên, “Mì vằn thắn hoặc sủi cảo, nếu cả hai đều không có thì lấy phở xào.”

“Mua giúp tôi luôn với.” Đàm Hiểu Phong nhân cơ hội nói theo.

Lý Gia Đồ đưa bài cho cậu ta để cậu ta nộp hộ rồi nhận thẻ cơm của hai người họ cùng một lúc.

Vì nộp bài sớm nên lúc Lý Gia Đồ vào trong căn tin thì vẫn chưa có ai. Cậu thuận lợi mua được mấy món ăn khuya mà bạn mình muốn ăn, lúc chính cậu suy nghĩ xem muốn mua gì thì lại thấy không có khẩu vị.

Cậu gặp Tô Đồng đang nhận sữa ở quầy bán quà vặt.

“Chào thầy.” Lý Gia Đồ bước tới chào hỏi.

Tô Đồng nhìn thấy cậu, ngạc nhiên chớp mắt rồi nói thêm với dì bán hàng, “Còn cả phần của Lý Gia Đồ nữa.”

Cậu đổi bên tay xách đồ ăn khuya còn nóng hôi hổi, nhanh chóng nhận lấy lọ sữa.

“Kì thi tháng thế nào?” Tô Đồng bỏ sữa của mình vào túi, đi ra ngoài mở khóa xe, hỏi cậu.

Một câu tùy ý như thế này khiến tim Lý Gia Đồ thắt lại. Cậu lắc đầu, bày tỏ không được tốt lắm.

Nhưng không biết Tô Đồng có hiểu được ý của cậu không, anh nhìn cậu đầy băn khoăn, không hỏi tiếp nữa, mãi đến lúc sau khi lên xe mới hỏi, “Chở em về nhé?”

Lý Gia Đồ đứng trước mặt anh, lại lắc đầu.

Dáng vẻ trầm mặc của cậu khiến sự thoải mái trên mặt Tô Đồng biến mất. Anh quan sát cậu trong một chốc, gật đầu, “Tôi về trước.”

“Tô Đồng!” Trong lúc vô thức, cậu lại thốt lên tên của anh.

Tô Đồng quay người lại, “Sao vậy?”

Sữa trong tay vừa được đun nóng, cậu dùng sức nắm trong lòng bàn tay khiến tay cũng nóng lên. Cậu không kìm nổi mà hỏi, “Thầy tìm Phùng Tử Ngưng có việc gì?”

Đầu tiên là Tô Đồng chẳng hiểu mô tê gì, sau đó mới nhận ra chuyện cậu hỏi tới là gì, không ngăn được nụ cười, giải thích cho cậu, “Nói chuyện thi Olympic với em ấy.”

“Thầy dẫn dắt đội tuyển thi Olympic sao?” Cậu thấy bất ngờ.

Anh lắc đầu, “Không. Em ấy cũng không ở đội tuyển thi Olympic, ngại lấy bài ra hỏi giáo viên hướng dẫn, mới tìm đến tôi.”

Lý Gia Đồ nín thở, cắn chặt khớp hàm, nhìn chằm chằm vào bánh xe của Tô Đồng, không nói gì.

Tô Đồng cũng yên lặng.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đến cuối cùng, anh vẫn không lay chuyển được Lý Gia Đồ, hít một hơi, “Em qua đây.”

Cậu hơi ngẩn ra, còn chưa kịp ngẩng đầu thì Tô Đồng đã bắt lấy cổ tay cậu, kéo cậu đến trước mặt mình. Anh nắm rất chặt, Lý Gia Đồ cảm thấy cổ tay vừa đau vừa buốt.

Nhưng Tô Đồng không nói gì cả. Anh chỉ dùng sức, mạnh mẽ mà nắm lấy cổ tay cậu, cứ như sẽ không buông ra nữa.

Rất đau.

Lý Gia Đồ khó chịu nhíu mày, cúi đầu gượng hỏi, “Là em quá kém cỏi sao?”

Không có câu trả lời, cậu lặng lẽ ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy sắc mặt Tô Đồng nghiêm nghị, mày nhăn thành chữ xuyên nhàn nhạt.

Lý Gia Đồ hơi nâng tay lên một chút, dễ dàng giãy tay ra, trên cổ tay vẫn mang cảm giác đau đớn và bị nắm đến mức đỏ cả một vòng.

“Em còn nhỏ, đừng nghĩ đến nhiều chuyện quá.” Qua lâu như vậy, Tô Đồng mới ẩn ý nói ra câu này.

Ngay tức khắc, ngực Lý Gia Đồ phập phồng rất mạnh mẽ. Mắt cậu đỏ ửng, nhìn thẳng vào Tô Đồng, cũng không đợi anh nói thêm điều gì nữa.

“Em biết rồi.” Cậu vốn muốn hít một hơi sâu để cho bản thân mình thả lỏng một chút nhưng không làm được. Nghĩ đến Tô Đồng chắc cũng không có nhiều lời muốn nói với mình nữa, Lý Gia Đồ cúi đầu, bước nhanh qua trước mặt anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui