Nhụ Mộ

Edit: Dú

—————————————–

Trước khi về nhà, hai người thuận miệng nói ăn cơm xong thì đến rạp chiếu phim gần đó xem phim. Nhưng trước bữa tối, chuyện này như đồng thời bị cả hai quên mất.

Cơm tối là một bữa rất đơn giản với cơm thịt bò ba chỉ và đùi gà. Lý Gia Đồ im lặng ăn, hương vị nhạt nhẽo cứ như đang nhai sáp. Nhưng cậu vẫn ăn xong hết, bưng bát muốn đi rửa thì Tô Đồng vẫn chưa ăn xong lên tiếng, “Cứ thả đó đi, anh rửa cho.”

Cậu chần chừ một lúc rồi đặt bát xuống bàn, quay về phòng.

Lời của Tô Đồng không sai, đây là chuyện của chính cậu, nên do cậu tự giải quyết. Nhưng đạo lý đúng đắn trên thế giới này nhiều như vậy, ít nhất là một nửa số đó cậu không nghe vào tai nổi.

Ngồi xổm trước tủ quần áo, Lý Gia Đồ nhớ tới một lần cậu ở nhà tranh cãi với mẹ, hai người cũng đã im lặng không nói gì với nhau. Mấy ngày đó vào giờ cơm, Lý Gia Đồ luôn rửa sạch bát mình sau khi ăn xong. Từ đó mỗi lần ăn cơm như vậy, lúc cậu đứng dậy muốn rửa bát thì mẹ lại bỗng nói, “Để bát mẹ rửa cho.”

Nghĩ đến chuyện này, Lý Gia Đồ thấy vừa buồn cười vừa thảm thương. Cậu lau mặt một cái, tìm quần áo để tắm từ trong tủ ra, đến phòng đi tắm.

Về bức thư này, suy nghĩ đầu tiên của cậu là trả tiền lại cho Trịnh Đào cái đã. Về phần những thứ khác thì đầu cậu rối tung lên, nghĩ mãi không ra.

Tắm xong ra ngoài, Tô Đồng đã rửa bát xong, đang ngồi trên sô pha xem tin tức. Lý Gia Đồ đứng bên phòng khách vài giây, vừa thấy Tô Đồng nhìn qua thì tức khắc cúi đầu đi đến cạnh bàn học.

Cậu lau mái tóc ướt sũng, ngồi trên ghế xoay, rất nhiều giọt nước nhỏ lên ghế rơi vào phần xốp khiến nó ướt một mảng lớn. Nhìn bức thư đặt trên bàn, Lý Gia Đồ ngẩn ngơ —— Ban nãy cậu đã ném thư xuống mặt đất, sau đó không nhặt lên. Là Tô Đồng đã nhặt nó, vuốt lại như cũ rồi dùng từ điển tiếng Anh chèn lên.

Lý Gia Đồ đặt thư vào trong phong bì, tiền cũng thả vào sau đó bỏ phong bì vào cặp. Cậu giở quyển sách sử ký từ trong ngắn kéo ra, cầm sách và điện thoại vào phòng.

Tóc đã được lau khô một nửa, cậu tựa vào đầu giường, tiện tay giở quyển sử ký “Lưu Hầu thế gia”(*). Bây giờ cậu không đọc vào nổi, lại đặt sách sang một bên.

(*Chú thích: “Lưu Hầu thế gia” là một quyển sử ký được ghi chép bởi Tư Mã Thiên.)

Cậu đăng nhập QQ trên điện thoại, vốn định tìm Thanh Trạch Cảnh Văn ở danh sách nhóm thì không ngờ cậu ta đang nói chuyện với những người khác trong nhóm rồi. Lý Gia Đồ nhấn vào thông tin cá nhân của cậu ta, nhấp vào chỗ trò chuyện riêng tư.

Không quanh co lòng vòng, Lý Gia Đồ hỏi thẳng: Xin chào, cưng là học sinh trường bọn mình sao?

Ban đầu Thanh Trạch Cảnh Văn không để ý tới, qua một lúc lâu mới trả lời: Đúng vậy, không phải đa số người trong nhóm đều là vậy sao?

Lý Gia Đồ nghĩ một lát, khen cậu ta: Hình như cưng rất được mọi người chào đón.


Thanh Trạch Cảnh Văn: Cũng bình thường…

Đây đúng là phản ứng thường có khi Lý Gia Đồ được người khác khen. Cậu nén giận, tìm một cái icon phù hợp: Mày là học sinh lớp nào? [Hì hì]. Trước khi tin nhắn được gửi đi, cậu xóa icon đi.

Cậu ta cũng không trả lời đúng vấn đề mà chỉ nói: Tao học lớp 11, mày thì sao?

Không đợi Lý Gia Đồ nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Thanh Trạch Cảnh Văn nói tiếp: Hình như hiếm khi thấy mày lên tiếng trong nhóm. Mày vừa mới vào nhóm à?

Lý Gia Đồ trả lời: Ừ, anh đây lớp 12, thường bận học nên không có thời gian chơi. Sau đó còn nói: Cưng có ảnh không? Cho anh xem.

Đối với một người xa lạ lần đầu nói chuyện cùng, chắc chắn câu hỏi này rất đường đột. Nhưng dựa vào cách tiếp đón vừa vào nhóm sẽ phải báo thông tin, nộp ảnh chụp, giao giọng nói thì khi nhắn tin riêng hỏi như thế cũng không không quá thất lễ. Người gia nhập vào nhóm này, có lẽ cũng không có điểm giới hạn về lễ nghi nào đáng nói.

Thanh Trạch Cảnh Văn: Bên tôi không có, hay là cứ xem ảnh của anh trước?

Lý Gia Đồ nhíu mày.

Vào lúc này, điện thoại hiện một tin nhắn wechat. Lý Gia Đồ nhìn thông báo hiện được hai giây trên màn hình rồi lại biến mất, trái tim bỗng đập thình thịch, chuyển màn hình sang wechat. Rõ là Tô Đồng đang ở trong phòng khách nhưng lại gửi một tin wechat sang cho cậu.

Tô Đồng: Anh xin lỗi.

Lý Gia Đồ lập tức ngừng thở. Cậu mím đôi môi đang run rẩy, không biết nên nói gì với Tô Đồng. Nhưng cậu còn có thể nói với anh gì nữa đây? Cậu cắn môi, trả lời lại: Có gì mà phải xin lỗi.

Dù là Thanh Trạch Cảnh Văn hay Tô Đồng cũng không gửi tin nhắn nào vào điện thoại của Lý Gia Đồ nữa. Cậu cố ý tìm ảnh của mình trong điện thoại, nhưng bình thường cậu không hay tự sướng nên muốn tìm ảnh rất khó. Cộng thêm nỗi lòng nặng trĩu, Lý Gia Đồ tìm một chốc không thấy thì hạ quyết tâm từ bỏ.

Tô Đồng gõ cửa phòng ngủ.

Lý Gia Đồ ngẩng đầu, trông vẻ mặt tiu ngỉu của anh đang mỉm cười đầy áy náy với mình. Nhưng trên mặt anh lại không có ý cười, anh nhìn cậu thầm buồn bã trong lòng, cúi đầu cầm điện thoại.

Tô Đồng đi đến bên giường, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cầm đôi tay hơi lạnh lẽo khẽ lắc, nhỏ giọng nói, “Anh xin lỗi, đừng giận nữa nhé.”

Trong lòng bàn tay cậu cảm nhận được mồ hôi đang chảy ra nơi đầu ngón tay anh, dính lên hoa văn trên tay, rất lạnh lẽo. Lý Gia Đồ không nói rõ ra được, có lẽ cãi thêm một trận lớn nữa sẽ càng thoải mái hơn, nhưng cậu chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh mình và Tô Đồng tranh cãi thì khó chịu vô cùng.

“Anh quá đáng lắm.” Một lúc lâu sau, Lý Gia Đồ ấm ức nói, kéo tay Tô Đồng lại, cúi người ôm lấy anh.


Trọng tâm anh mất cân bằng, lập tức quỳ xuống đất.

Lý Gia Đồ nghe thấy tiếng động kia, càng mạnh mẽ ôm chặt lấy anh hơn.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cậu, sau đó hình như nghĩ ra cái gì đó mà ngừng tay lại, ôm cậu vào trong lòng.

Nếu điện thoại đặt trên giường không rớt xuống đất thì có lẽ cái ôm này sẽ kéo dài lâu hơn một chút. Tô Đồng nhìn màn hình sáng lên, từ từ buông Lý Gia Đồ ra, nhặt điện thoại trả lại cho cậu.

Lý Gia Đồ nhìn tin nhắn Thanh Trạch Cảnh Văn gửi tới, run rẩy một chút rồi vội liếc sang Tô Đồng, trước khi đọc tin nhắn thì quay lưng lại.

“Đang nói đến đâu rồi?” Tô Đồng ngồi xuống bên cạnh, cằm dựa lên vai cậu.

Anh không cảm thấy ngạc nhiên trước chuyện này khiến Lý Gia Đồ không khỏi kinh ngạc. Cậu nghiêng đầu, suýt chút nữa môi đã chạm vào mặt anh. Cậu quay đầu lại, “Vừa mới bắt đầu nói chuyện với cậu ta thôi. Ban nãy hỏi ảnh của cậu ta thì cậu ta chưa gửi cho em.”

Nghe vậy, Tô Đồng không thể không cười.

Lý Gia Đồ nhíu mày, “Anh cười gì?”

Tô Đồng vội lắc đầu, giải thích với cậu, “Tốt lắm. Thế nên cậu ta hỏi em gửi ảnh à? Em có ảnh gửi cậu ta ư?”

“Em không biết nữa…” Cậu không có nhiều kiên nhẫn lắm, “Em muốn cậu ta hiện nguyên hình. Nhưng em không hay tự sướng, anh có ảnh của em không?”

Anh nhún vai, “Sao anh có được?”

Lý Gia Đồ trừng mắt, nhất thời phát giận nổi, chỉ có thể “À” một tiếng. Cậu nghĩ một lát rồi nói, “Hay là em gửi ảnh của anh nhé? Trong điện thoại em có không ít đâu.” Nói xong, cậu cười đầy xảo trá.

Tô Đồng nhướn mày, “Em đành lòng?”

“Không đành lòng.” Lý Gia Đồ liếc anh một cái sắc lẻm.

Tô Đồng cầm điện thoại của cậu sang, tìm trong album một lát, khóe miệng anh cong cong, mở ảnh ra cho cậu xem, “Đây không phải ảnh của em à?”


Lý Gia Đồ ngạc nhiên nhìn, phát hiện là tấm ảnh chụp hôm chạy tiếp sức ở Đại hội thể thao, cậu nhào vào ngực của một con pikachu. Bức ảnh này được chụp bởi Liêu Mịch, cả gương mặt Lý Gia Đồ đều vùi vào người pikachu. Vì là một con pikachu rất lớn nên nửa người dán sát đó đều không nhìn rõ được.

“Bức này sẽ bị nói là gửi cho có lệ đó?” Lý Gia Đồ buồn cười, “Ai biết là ai đâu?”

Tô Đồng lại nói, “Anh có thể nhìn ra là em. Nếu người này cũng chú ý đến em, rất thích em thì chắc chắn cũng có thể đoán ra được.”

Dù anh nói rất nghiêm túc nhưng Lý Gia Đồ nghe xong vẫn cúi đầu. Cậu cắn môi, gửi bức ảnh này qua.

Không lâu sau, Thanh Trạch Cảnh Văn gửi một tin nhắn thoại, Lý Gia Đồ mở loa ngoài nghe.

Thanh Trạch Cảnh Văn nói: “Thi chạy ở Đại hội thể thao của trường à? Tôi cũng vậy. Hạng mục tôi chạy là 4×100, anh thì sao?”

Nghe giọng nói giống mình như đúc kia, Lý Gia Đồ nhíu mày. Cậu nhìn sang Tô Đồng thì chỉ thấy anh mang vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ cái gì đó.

Thấy Lý Gia Đồ vẫn đang nhìn mình, Tô Đồng xoay sang hỏi, “Em vốn định làm thế nào?”

Thật ra cậu cũng không quá chắc chắn, “Em muốn xem có thể gọi cậu ta ra ngoài, mặt đối mặt không.”

Nghe vậy, Tô Đồng lâm vào trầm tư lần nữa.

Lý Gia Đồ không nhìn điện thoại, yên lặng đợi anh.

Một lát sau, anh nói, “Em cứ hỏi thẳng cậu ta xem có phải Lý Gia Đồ không.”

Lý Gia Đồ không phản ứng kịp, “Gì cơ?” Nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, cậu gửi câu hỏi này qua.

Quả nhiên là đối phương lập tức phủ nhận: Không, không phải tôi. Anh hiểu lầm rồi.

Lý Gia Đồ nuốt nước miếng: Nhưng giọng cưng giống giọng em ấy lắm, thông tin cá nhân cũng vậy. Thành viên trong nhóm nói cưng chính là Lý Gia Đồ, cưng thật sự không phải sao? Đừng phủ nhận nữa, chắc chắn là cưng rồi.

Sau khi câu hỏi này được gửi, Thanh Trạch Cảnh Văn không nói gì thêm nữa. Lý Gia Đồ đợi thật lâu thật lâu, đợi đến khi mất hết kiên nhẫn thì nhấn vào khung trò chuyện của nhóm hỏi mọi người: Có ai thật sự quen biết @Thanh Trạch Cảnh Văn không, có phải là Lý Gia Đồ không? Tao thấy cậu ấy rất giống.

Với hành động này của cậu, Tô Đồng chỉ ngồi cạnh nhìn, không ngăn cản.

Ai nấy vốn đang tám chuyện về GV đến nỗi khí thế ngất trời nhanh chóng phân lực chú ý, đều trả lời câu hỏi của cậu.

Viviso: [Âm hiểm] Đàn anh có hứng thú với đàn em à?


Manh Thụ Tiểu Lan: Em cũng cảm thấy thế nhưng hỏi nhiều lần cậu ta đều nói là không phải ~ [Đáng thương]

Bít-chuy-ed: Lại thêm một con cún lớp 12 gục trước Gia gia à, còn muốn tốt nghiệp nữa không đó? [Âm hiểm]

Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi: Em cảm thấy là đúng…

Nam Thành Chi Nam: Đàn anh, chân thân của anh là đại thần nào thế? Thấy anh còn trâu bò hơn cả Suy thần nữa, còn đòi Gia gia nữa cơ. Dù gì em cũng thấy Cảnh Văn = Gia gia, đáng tiếc mị lực không đủ, người ta không chịu thừa nhận!

Trong nhóm cực kỳ rộn ràng nhưng Thanh Trạch Cảnh Văn vẫn không xuất hiện, dù ở trên nhóm hay tin nhắn riêng cũng không trả lời Lý Gia Đồ một cái. Nhìn lời của Trịnh Đào lần nữa, Lý Gia Đồ không khỏi sốt ruột.

Đột nhiên Tô Đồng cầm điện thoại của cậu, nhấn nút âm thanh.

Lý Gia Đồ giật mình đến nỗi mở to mắt, muốn cướp điện thoại về không cho anh nói. Nhưng anh đã nói mất rồi, nói đến nỗi cậu cũng ngây ngẩn.

Tô Đồng dùng một chất giọng cậu chưa từng nghe thấy, mang đầy ý cười đùa, “Anh đây hứng thú với em ấy, chẳng qua là muốn xem rốt cuộc có thật là Lý Gia Đồ không.”

Trong đầu cậu “Ầm” một tiếng như thứ gì đó đã nổ tung.

Tô Đồng trả điện thoại lại cho cậu, buồn cười hỏi, “Sao thế?”

“Sao anh lại…” Cậu sờ cổ họng anh, “Anh có thể nói hai giọng?”

Tô Đồng cười gỡ tay cậu ra, “Đừng sờ nữa, ngứa.”

“Anh dùng giọng kia nói lại lần nữa đi?” Lý Gia Đồ vội nói. Vừa nãy rốt cuộc là giọng nói gì, cậu đã không nhớ rõ nữa. Cậu chỉ cảm thấy giọng này còn mềm mại hơn giọng nói chuyện bình thường của anh nhiều, tựa như một bông hoa còn vương hơi nước vậy.

Tô Đồng hiếm khi mất kiên nhẫn, “Anh không muốn.”

Cậu túm lấy cánh tay anh, “Nói them một câu nữa, một câu nữa là được mà.”

“Anh không muốn.” Anh lãnh đạm đáp lại, tai bỗng hơi đỏ lên.

Lý Gia Đồ nhìn thấy thì lập tức quỳ xuống, cắn vào tai anh. Tô Đồng bị đau hít vào một hơi, vội đẩy cậu ra, nói lảng sang chuyện khác, “Em nhìn nhóm kia kìa, cả một đống tin nhắn rồi.”

Cậu vừa mở ra thì thấy được, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, đưa điện thoại cho anh.

Tô Đồng nhìn cả màn hình đều là tin nhắn nói muốn nhào lên người anh, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.

Lý Gia Đồ nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của anh, đang đợi anh nói gì đó thì anh lại nói, “Thanh Trạch Cảnh Văn tìm em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận