Nay khắp phố phường ngõ hẻm đều truyền tụng Hạo Vương đã làm thế nào để mang thần binh đến, đánh cho quân phản loạn tan tác.
Khi gặp lại, Khương Vân Tức một thân áo giáp đen vàng, quanh thân tỏa ra khí lạnh như sương đêm, đứng trước sân.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hắn khẽ nheo mắt, đuôi mắt nhướng lên, lộ ra vài phần ý cười nhẹ nhõm.
Chiều tối, Liên Chỉ đột nhiên xông vào, bị thị vệ ngăn lại.
Nàng vốn là người trong viện của ta, sao vào viện ta lại bị ngăn cản? Phạm phải điều kiêng kị của ai chăng?
Ta liếc nhìn Khương Vân Tức bên cạnh, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời.
"Nương nương, xin người cứu cứu nô tì..."
"Liên Văn?" Ta vén tấm chăn ấm, định bước xuống giường, Khương Vân Tức vội vàng giữ ta lại, "Nàng cứ nghỉ ngơi đi, để Liên Văn ra đó."
Khương Vân Tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Liên Văn, bàn tay đang giữ ta bỗng siết chặt, để lại một vết hằn đỏ trên cổ tay.
Liên Văn rầu rĩ bước ra sân, lời nói hiếm thấy đanh thép, mắng Liên Chỉ: "Còn không mau cút khỏi đây, ngươi không biết chủ tử đang dưỡng bệnh, không thể chịu nổi sự quấy rầy hay sao?"
Qua khung cửa sổ, ta thấy Liên Chỉ đang ôm bụng mình đầy cẩn trọng, ánh mắt nàng hướng về ta như cầu xin cứu giúp.
Liên Văn là thân sinh tỷ tỷ của Liên Chỉ, xưa nay vẫn luôn yêu thương muội muội nhất nhà.
"Nương nương, nô tì...!có mang..." Liên Chỉ đột nhiên hét lớn, khiến mọi người xung quanh đều giật mình.
Ta cũng không khỏi ngỡ ngàng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Khương Vân Tức.
Hắn cau mày, gương mặt lạnh băng như thể hận Liên Chỉ đến tận xương tủy.
Làn gió chiều se lạnh thổi qua, xua tan mọi rối ren trong lòng, khiến mọi chuyện dần trở nên rõ ràng.
Nhiều chuyện đã có dấu hiệu từ trước, chỉ là người trong cuộc mải mê không nhận ra.
Nương nương, nô tì có mang rồi." Liên Chỉ quỳ gối bò đến, dập đầu lia lịa, "Xin nương nương hãy che chở cho nô tì."
Người trong sân cũng không dám thật sự làm gì nàng, chỉ có thể để mặc nàng quỳ ở bậc thềm.
“Người đâu, lôi ả tiện nhân này xuống." Tay hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta run lên từng hồi, gương mặt lạnh lùng như phủ một lớp băng giá.
Liên Chỉ bị lính canh lôi đi, Liên Văn nhìn theo muội muội với ánh mắt lo lắng, đôi mắt đỏ hoe.
Những ngày tháng ấm áp bỗng chốc tan vỡ như chiếc gương, để lộ ra sự thật xấu xí đầy chắp vá.
Mọi người trong phòng đều bị lệnh lui ra.
Ta tựa mình trên giường, hắn ngồi bên mép giường, đôi tay siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta chỉ cảm thấy nực cười, sự cố chấp trên gương mặt hắn thật nực cười, ánh mắt kiên định của hắn cũng nực cười, đến cả dung mạo tuấn tú thuở nào của hắn, nay cũng như méo mó biến dạng, khiến người ta chán ghét.
"Hôm ấy, vì chuyện này mà chàng giam nàng vào ngục tối sao?" Ta nhìn hắn.
"A Hành, đó không phải là ý muốn của ta."
"Liên Chỉ đang mang long thai của Vương gia, lẽ tự nhiên là phải bảo toàn.
Phu thê chúng ta về sau đừng nhắc đến chuyện tình cảm nữa, e rằng chỉ thêm xấu hổ."
“Vương gia, thiếp không phải kẻ đại lượng.".