Như Mùa Đông Rơi Xuống

Regggggggggg.

Tôi mở mắt và lại thấy mình ở một nơi lạ lùng nữa. Một căn phòng to hơn, đẹp hơn, sơn màu xanh cốm và trên tường có treo ảnh cưới của ai đó mà tôi không nhìn rõ mặt chú rể. Còn cô dâu, thật kỳ cục, có vẻ là tôi. Một bé gái chạy vào phòng, lay tay tôi, nói với vẻ giận dỗi.

- Máaaaaaaaaaaa, con sắp muộn rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học lớp một đó.

Tôi suýt té khỏi giường vì sốc. Vậy ra ở thời điểm này, tôi đã lập gia đình. Có một chút tò mò, tôi nhìn lên ảnh cưới, đúng cô dâu là tôi rồi. Nhưng còn đường nét người kia không hiểu sao, tôi cố gắng cách mấy cũng không nhìn được, cũng như đứa con gái, cũng như cô bạn cùng phòng thời đại học. Mọi thứ cứ như một cuốn băng bị làm mờ đi một số vật và người một cách cố ý. Tôi lẩm bẩm, “Có vẻ như mình không được phép biết quá nhiều về tương lai”, và vào toilet.

- Máaaaaaaaaaaa, con sắp muộn rồi. Sáng nay anh hai đã đi sớm, ảnh hỏi con có muốn đi chung không, biết vậy con đi với ảnh luôn cho rồi.

Chà, tôi có hai đứa con. Tôi vẫn chưa hết sốc.

Vừa đánh răng, tôi vừa ngắm nhìn mình trong gương. Rõ ràng là tôi béo lên, mắt thâm quầng ệt mỏi, và đã có dấu hiệu tuổi già. Ôi, thế này thì rầu quá. Tôi hỏi vu vơ.

- Ba con đâu?

- Ba đi công tác rồi, má quên à? Máaaaaaaaaa, con sắp muộn rồi.

Sau khi đưa “cocn gái đến trường, tôi đến chỗ làm. Và như đã được cài đặt sẵn, tôi cứ đến trường và chỗ làm như không, mặc dù chẳng có chts ý thức nào về nó, thậm chí cả địa điểm cũng không biết.

Buổi trưa, cô bạn thân nhất hồi cấp ba gọi điện cho tôi. Thật vui khi biết ở tận tuổi này chúng tôi vẫn là bạn. Nó thông báo má nó vừa mất tối qua. Tôi thấy một nỗi mất mát lớn lao. Tôi vẫn nhớ bác vì thường xuyên ghé nhà nó chơi rồi ở lại ăn cơm trưa. Bỗng dưng tôi nghĩ đến má. Tôi đang sống và làm việc ở thành phố, còn má với ba vẫn ở dưới quê.

Buoir chiều, tối ghé đón “con gái”.

- Chúng ta có hay về quê thăm ông bà ngoại không?

- Năm nay không, năm ngoái cũng không, năm trước nữa cũng không. Má nói má quá bận.

Tối đó, tôi gọi về cho má. Những hồi chuông ở bên kia kéo dài khiến tôi thấy bất an. Nhưng má đã bắt máy. Tôi nói chuyện với má một lúc, cố nhắm mắt tưởng tượng ra má như thế nào ở thời điểm tối có hai đứa con. Nhưng tôi chịu, không tưởng tượng được. Trước khi má cúp máy đi ngủ, tôi nói vội.

- Cuối tháng con sẽ về thăm má.

“Con gái” thò đầu vào.

- Má, sáng mai má đặt đồng hồ dậy sớm hơn nha. Co sợ bị muộn học.

Tôi nghe tiếng cậu “con trai” nói vọng vào.

- Để cho má ngủ thêm đi, má phải thức khuya làm việc mà. Sáng mai em có thể đi học bằng xe đạp với anh.

“Con gái” ngẫm nghĩ chừng ba giây, và rồi nó trả lời bẳng cái giọng đó-là-anh-muốn-nha rất bộ tịch, nhưng cũng rất dễ thương.

- Vậy cũng được.

Dù vậy, tối đó tôi vẫn đặt chuông năm giờ ba mươi phút để dậy sớm hơn.

***

Reggggggggg.

Tôi tỉnh lại ở căn phòng khác. Khong phải là căn phòng có poster Yoo Chun, nhưng tôi nhận ra nó gần như ngay lập tức. Con gấu bông to xám nằm ở góc phòng, hình sticker nàng tiên cá, lọ lem… dán trên tường. Đây à căn phòng ngủ của tôi trước khi nhà tôi sửa lại. Chiếc đông hồ đã đưa tôi trwor lại tuổi thơ của mình. Nhìn vào sách giáo khoa ở trên bàn, tôi biết mình đang học lớp bảy.

Khác ở tương lai, trong quá khứ, tôi không được phép quyết định hay làm bất cứ điều gì. Tôi-17-tuổi vẫn ở trong cơ thể tôi-lớp-7, nhưng độc lập với suy nghĩ của bộ não nhỏ kia và không thể làm bất cứ thứ gì ngoài quan sát. Cứ như tôi-17-tuổi là một cây tầm gửi đang bám dính vào tôi-lớp-7 vậy. Có lẽ, đó là tôi không được phép thay đổi quá khứ.

Sáng đó, tôi đến trường với gói xôi vò bọc lá chuối má để trong cặp, rồi rảo bước đến ngôi trường chỉ cách nhà mình mười phút đi bộ. Hôm đó, thầy giáo chủ nhiệm nói tôi được thưởng năm trăm ngàn vì có điểm tổng kết cuối năm cao nhất khối. Thầy nói tôi ngày mai dẫn ba hoặc má đến nhận.

Tôi vẫn nhớ ngày đó như in. Tôi đã nói nhỏ bảo ba đi, nhưng ba bận đi làm rồi. Vậy là má sẽ đi. Tôi cố không thể hiện sự thất vọng của mình vì như thế là không tốt. Tôi chỉ muốn ba đi, giống như khi đi họp phụ huynh vậy. Vì tôi nghĩ mọi người sẽ thích người cha đẹp trai, hài hước của mình hơn. Còn má hơi mập, lại nóng tính, và vì tôi lúc đó nghĩ lầ mình ghét má. Vì má thường phạt tôi mỗi lần tôi nghịch như chạy chơi té trầy tay, trèo cay rách áo… Còn ba luôn là người cưng chiều và bao che những tội lỗi đó. Khi ấy, tôi đã nghĩ mình chỉ yêu ba thôi.

Tối đó, tôi không đặt đồn hồ. Lúc này, nó vô hình giống như tôi và chỉ khi nào cần, nghĩ đến nó thì nó sẽ hiện ra. Tôi ngắm nhìn tôi-lớp-7 ngủ, nghĩ đến sáng mai và cảm thấy buồn.

Sáng hôm sau, tôi đến trường với má, ăn mặc chỉnh tề. Má cũng mặc bộ đồ đẹp nhất của mình. Hai má con chỉ lên gặp thầy văn thư ký tên và nhận phong bì nhưng má cứ căng thẳng. Má nắm chặt tay tôi-lớp-7 trên đường đi đến phòng văn thư. Tôi-17-tuổi đọc được trong mắt má niềm vui và tự hào không diễn tả được thành lời. Trên đường về, má đưa tôi-lớp-7 đi ăn kem. Tôi cứ cầm kem ăn ngon lành sau lưng má, còn má đạp xe chở tôi về.

Tôi nhớ rằng, mình đã ân hận vì việc đó. Từ lúc tôi lớn thêm một chút, biết nghĩ cho đến tận bây giờ, tôi cảm thấy có lỗi với má vì lúc ấy tôi nghĩ mình không yêu má. Vì lúc ấy, trong một tích tắc, tôi đã xấu hổ về má. Trong khi đáng nhẽ ra, má phải xấu hổ vì một đữ như tôi.

Trong khi tôi-lớp-7 vui vẻ ăn kem, còn tôi-17-tuổi khóc. Tôi cứ khóc không sao nín được. Tôi cứ luôn miệng xin lỗi má dù biết má không nghe thấy.

Tối đó, tôi-lớp-7 kể lại chuyên đến trường cho ba nghe, và phụ má rửa chén. Ba hỏi tôi có vui không, và cái miệng nhỏ trả lời: “Có”. Tôi-lớp-7 hỏi má.

- Má ơi, hôm nay má có vui không?

Má cười.

- Có chứ.

Và tôi-lớp-7 nở nụ cười mãn nguyện. Tôi cảm nhận được nó, vì tôi đang ở sâu trong trái tim nhỏ bé đó, tôi-lớp-7 không ý thức được, nhưng rõ ràng nó luoon yêu má.

Đồng hồ báo thức đã giúp tôi nhìn lại sự việc đó để gỡ bỏ nỗi ân hận đó qua một bên. Tối đó, tôi vặn đồng hồ sáu giờ. Tối nhớ má ở hiện tại, tôi muốn về nhà.

***

Reggggggggg.

Mở mắt, tôi thấy mình đã trở về hiện tại. Lúc này, đang là sáu giờ tối. Có vẻ như tôi đã ngủ quên sau khi dọn phòng. Chiếc đồng hồ đã khhoong cò nằm trên đầu giường nữa. Nó đã xong nhiệm vụ của mình là đánh thức một tình yêu đơn giản, gần gũi và thân quên đến mức người sơ hữu nó có nhiều lần quên mất là mình có. Nó đã đánh thức người sở hữu về giá trị vô giá của tình yêu đó. Và thế là nó biến mất, có lẽ, để đến đánh thức người khác.

Tôi bước xuống nhà, thấy má trong bếp. Mùi tỏi phi thơm lừng, sau đó là mùi gà rán ngon lành lan tỏa. Má đang nấy bữa tối, cảm giác ấm áp và an toàn đến lạ. Tôi nhìn dáng má từ đằng sau một lúc rồi bước đến.

- Má, để con phụ một tay.

Má chẳng them nhìn tôi.

- Gớm cô, ngủ giờ này mới dậy đấy à? Tôi làm xong hết rồi.

Nhưng tôi thấy má cười. Má đảo mấy miếng gà rán trong chảo đang sôi. Tôi dọn bát đũa ra bàn. Và một chút xíu nữa thôi, thiên thần ba sẽ về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui