Như Nguyệt Như Thu

Bởi vì lời của  Bắc Đường Giản cùng Hàn Kiếm cơ hồ có thể xem như mệnh lệnh, đêm đó mấy người Đông Phương cũng không có trở lại Sơn Tuyết trang, mà là ở Thấm Minh lâu.

Ngày đó tại tửu lâu ở Lô Lân thành, Nguyệt Thu Triệt cùng Nguyệt Như Tuyết xem xong ngày đầu tiên luận võ. Xét thấy ngày đầu tiên vô cùng buồn chán, Nguyệt Thu Triệt quyết định ngày thứ ba mới qua Thấm Minh lâu xem, hơn nữa hắn tin tưởng đến lúc đó chắc chắc sẽ phi thường náo nhiệt.

——————————————————–

Đại hội võ lâm, ngày hôm sau.

Đông Phương Mạch đang trị ngồi ở vị trí của mình, cảm thấy rất bất an,“Bắc Đường, hôm nay Dương Vũ chưa tới sao? Ngươi xem, luận võ hôm nay sắp kết thúc rồi?”.

“Rất nhàm chán a!” Hàn Tinh buột miệng, nhìn thấy Hàn Kiếm ngồi trên liếc mắt một cái, mới làm bộ dạng uể oải nói,“Hơn nữa ở đây lại có những người bảo thủ như vậy!”.

“Nói cũng đúng.” Đông Phương Mạch có điểm nhụt chí đáp.

“Đông Phương, ngươi cũng đừng lo lắng như vậy, ta tin tưởng ngày mai Dương Vũ sẽ đến, dù sao hắn cũng thực chờ mong đại hội võ lâm.” Bắc Đường Hạo an ủi, dù sao chính mình rõ ràng nhất tình cảm của Đông Phương.

“Đúng vậy, đúng vậy, ca, ngươi cũng đừng lo lắng , hảo hảo xem bọn hắn luận võ a!” Đông Phương Thiên một bên nhìn trên đài luận võ, vừa hướng Đông Phương Mạch hô.


Nhìn thấy mọi người quan tâm chính mình, Đông Phương Mạch mỉm cười, tiếp tục xem trận đấu.

Lúc này đang tỉ thí trên đài là hai người: một y phục nâu, một y phục xám, hai người đều là lấy chưởng nghênh địch. Theo chiêu thức bọn hắn xuất ra, độ mạnh yếu, phương hướng, tốc độ, chưởng pháp tuy rằng sắc bén, kỹ càng, nhưng hai người này không nắm được căn nguyên, vì người y phục nâu giỏi về nắm chắc thời cơ mà hơn một chút, rất nhanh thắng bại liền phân định.

“Hiền chất, sao hôm nay không thấy bằng hữu của các ngươi?” Giang Hải Minh nhìn vị trí của đám người Đông Phương Mạch, không phát hiện người hôm qua, nhíu mày, chậm rãi hỏi.

“Dương Vũ hôm nay có việc không thể đến.” Đông Phương Mạch đáp lời.

“Vậy sao?” Giang Hải Minh thì thào một tiếng, ánh mắt trở nên trầm tư, chẳng lẽ Dương Vũ Phong là người kia sao? Cũng không phải không có khả năng, dù sao không biết diện mạo thế nào, bất quá xem ngoại hình cũng không sai biệt.

—————————————————————–

Đại hội võ lâm, ngày thứ ba, cũng là ngày náo nhiệt nhất.

Nhìn thấy các chưởng môn cùng đệ tử đều đã ngồi xuống, lại nhìn vị trí bên cạnh mình vẫn trống như trước, trong lòng Đông Phương Mạch nổi lên phiền muộn.

Nhìn thấy Đông Phương Mạch như vậy, Bắc Đường Hạo cùng Hàn Tinh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

“Dương Vũ, ngươi cuối cùng cũng đến!” Bắc Đường Hạo nhìn thấy thân ảnh bạch sắc của Nguyệt Thu Triệt, cao hứng kêu.

“Dương Vũ, ngươi đã đến rồi.” Nhìn thấy người trước mắt, phiền muộn trong lòng Đông Phương Mạch trở thành hư không, lộ ra  tươi cười ấm áp.

Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, đạm đạm cười nói:“Ta như thế nào lại bỏ qua ngày náo nhiệt nhất, Thiên tà giáo còn chưa xuất hiện không phải sao?” Ánh mắt nhất nhất đảo qua, chỉ nhìn thấy ánh mắt không ngừng mang theo tìm tòi nghiên cứu, đánh giá của Giang Hải Minh, còn Bắc Đường Giản thong dong đi đến vị trí của mình, chuyên chú nhìn võ đài cách đó không xa. Mà mấy chưởng môn cũng đều rất có ăn ý, một chữ cũng không có làm khó dễ Nguyệt Thu Triệt, lập tức đều đem tầm mắt chuyển qua trên đài, sắc mặt dẫn theo vài phần khẩn trương cùng ngưng trọng.

“Các vị hiền chất cũng nên lên võ đài đi chứ?” Giang Hải Minh cười híp mắt nói.

“Nhà của chúng ta có phụ thân , ta sẽ không lên !” Hàn Tinh đồng dạng cười híp mắt nói, trong lòng thầm mắng: Cáo già!

“Vãn bối cũng vậy,  gia phụ thay thế Bắc Đường thế gia lên võ đài! Phải không, cha?” Bắc Đường Hạo cười hỏi phụ thân của mình, Bắc Đường Giản.

“Ngươi cũng nên rèn luyện một chút !” Ngữ khí của Bắc Đường Giản cường ngạnh nói, một chút cũng không để cho Bắc Đường hạo có cơ hội đổi ý.


“Ngươi nói thật sao?” Bắc Đường Hạo nhìn thấy phụ thân nghiêm mặt, trong lòng một trận ai thán, bất đắc dĩ đối với Đông Phương Mạch nói:“Cùng chung số phận!”.

Đông Phương Mạch chỉ cười không nói, lại đối với người vẫn im lặng như trước – Nguyệt Thu Triệt nói:“Dương Vũ không tham gia sao?”.

“Ân.” Nguyệt Thu Triệt quay đầu hồi đáp.

“Mọi người ở đây đối với võ công của  Phong thiếu hiệp đều thập phần chờ mong a!” Giang Hải Minh híp đôi mắt lanh lợi, cười nói.

“Vậy sao?” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên hỏi lại,“Cùng ta có quan hệ sao?”.

“Giang lâu chủ, Phong thiếu hiệp khẳng định là không đem đại hội võ lâm này để ở trong mắt mà, chúng ta hà tất cưỡng cầu người ta mà!”.

Đông Phương Mạch nhìn lên mấy vị tiền bối, cười nói:“Tiền bối xin thượng đài!” Nói xong, hướng Nguyệt Thu Triệt mỉm cười, lập tức bay về phía võ đài, vững vàng hạ xuống, ôm quyền hành lễ,“Tại hạ Đông Phương Mạch, xin thỉnh Lôi Đình kiếm pháp của các hạ.” (Lôi đình = sấm sét)

Đối diện  là nam tử  ở trên giang hồ có chút danh tiếng Hoắc Lôi, cũng cười đáp lễ, nói:“Nghe danh Nghênh Tâm kiếm pháp của Đông Phương Thế Gia đã lâu, xem ra là chuyến này đi không uổng , thỉnh!” Sau đó liền khởi kiếm thức.

“Thỉnh!” Cùng với  một chữ này nói ra, song phương đồng thời hướng về phía trước nhảy lên, ở giữa không trung triền đấu.

Đông Phương Mạch  hơi hơi nghiêng sang một bên, tránh thoát kiếm đang công kích ở vai phải của mình, tâm thở dài: Lôi Đình kiếm pháp quả nhiên có vài phần lợi hại a!

Vừa đấu vừa quan sát, dần dần nhận thấy được Hoắc Lôi sơ hở, liền xuất ra Nghênh Tâm kiếm pháp đệ tam thức, thắng bại đã phân.


“Đa tạ!” Đông Phương Mạch ôm quyền nói.

“Cam bái hạ phong!” Hoắc Lôi cất cao giọng nói, nhảy xuống võ đài.

Đông Phương Mạch cũng trở về vị trí của  Đông Phương Thế Gia.

“Hiền chất, điều này không hợp lễ a, người thắng nhất định phải nhận khiêu chiến tiếp.” Giang Hải Minh nhắc nhở.

“Điều này vãn bối đương nhiên biết được, chính là Đông Phương Thế Gia không muốn tranh đoạt võ lâm minh chủ, mong các vị chưởng môn thứ lỗi.” Đông Phương Mạch xin lỗi lại kiên quyết nói.

Các chưởng môn cũng không nói cái gì nữa, chính là tuyên bố luận võ tiếp tục. Người phía dưới cũng không có để ý, dù sao thiếu một đối thủ mạnh như Đông Phương Mạch, đối với người hy vọng giành được ngôi vị, thật sự là một chuyện may mắn.

Bắc Đường Hạo nhìn cha mình cảm thán nói:“Cha, ngươi xem Đông Phương bá bá, người ta hiểu được lí lẽ, ngươi còn muốn con của ngươi lên võ đài, đáng thương a!”.

“Ngươi!” Bắc Đường Giản tức giận chỉ vào Bắc Đường Hạo, thanh âm run rẩy nói:“Tùy ngươi!”.

“Cám ơn cha!” Bắc Đường Hạo trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn vẻ mặt đang cười xấu xa của Hàn Tinh ngồi bên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận