Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 34
Mua lại Saint Games (9)
Đứng trước lời mời của Chu Sưởng, lồng ngực Kinh Hồng phập phồng dồn dập, anh nói: "Được."
Chu Sưởng nhìn thật sâu vào anh, rồi xoay người rời đi.
Tiếng nhạc, tiếng nói chuyện và tiếng sóng biển đến gần, họ quay trở lại bến tàu. Một giai điệu nóng bỏng vang lên, đám đông sôi động trở lại, các cô gái lắc người, xoay vòng, váy áo tung bay trong gió biển, có đỏ có vàng, làm người rung động.
Kinh Hồng và Chu Sưởng không hề dừng bước, đi thẳng một đường xuyên qua khu lửa trại, đến bến tàu.
Người lái đã quen mặt cả hai, sau khi chào hỏi, họ lên thuyền cao tốc.
Không gian trên thuyền chật hẹp, Chu Sưởng cao gần 1m9 nên đôi chân dài co lại khá khó chịu. Kinh Hồng lặng lẽ liếc nhìn.
Thuyền cao tốc chạy quá ồn, cả hai đều không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng người lái thuyền địa phương trong đêm, cùng với đích đến ở xa xa.
Con thuyền vượt sóng, mặt nước tĩnh lặng nơi nó đi qua bị xáo động, lắc lư và tung bọt trắng xóa.
Cuối cùng đã đến căn biệt thự trên hòn đảo riêng mà Chu Sưởng đặt.
Chu Sưởng mở cửa, để Kinh Hồng vào trước. Sau đó hắn gọi điện thoại yêu cầu đội phục vụ đảo rời đi, đồng thời nhìn họ rời đi.
Sau đó, Chu Sưởng không bật đèn, nói câu đầu tiên sau khi rời khỏi bãi cát: "Tôi đi lấy rượu. Không có gì ngon đặc biệt, Screaming Eagle được chứ, vừa năm nay, được đánh giá rất tốt. Mà vừa hay lại của California."
Đầu óc Kinh Hồng vẫn còn đờ đẫn, anh hỏi: "Xếp hạng thế nào?"
Khách sạn có phục vụ rượu, trong menu rượu có rất nhiều lựa chọn, Kinh Hồng không gọi, nhưng Chu Sưởng hiển nhiên đã gọi, thật biết hưởng thụ.
Chu Sưởng đáp: "Trên này nói là 99."
"Vậy là rất ngon rồi." 99, một số điểm rất cao. Hệ thống 100 điểm là hệ thống đánh giá riêng của Napa California, nhưng điểm trung bình của các nhà máy rượu vang tốt nhất trong những năm gần đây chỉ ở mức khoảng 90.
Rồi Chu Sưởng đi lấy rượu.
Kinh Hồng bước tới cửa sổ kính, mở cửa trượt. Một cơn gió biển thổi vào, anh nheo mắt lại rồi đóng cửa.
Căn phòng lại chìm trong im lặng, Kinh Hồng nghe thấy tiếng Chu Sưởng mở nút chai rượu đánh póc một cái, đồng thời nghe thấy tiếng róc rách của rượu vang đỏ được rót vào ly.
Vài giây sau, Chu Sưởng cầm ly rượu đi đến phía sau Kinh Hồng.
Kinh Hồng không thấy người, nhưng biết Chu Sưởng ở sau lưng mình.
Kinh Hồng muốn quay lại nhận lấy ly rượu, nhưng Chu Sưởng vòng tay ôm lấy eo của anh, ngăn cản động tác xoay người. Chu Sưởng kéo Kinh Hồng sát lại, đưa ly rượu lên môi anh, nhẹ nâng tay, đút cho anh.
Kinh Hồng đành phải giữ lấy cổ tay Chu Sưởng, rồi cứ thế nhấp một ngụm rượu ngon trên tay hắn.
Nhưng Chu Sưởng vẫn không đưa ly rượu cho Kinh Hồng, mà tiếp tục. Hắn rất kiên nhẫn, hết lần này đến lần khác.
Thế rồi thật nhanh sau đó, độ nghiêng của ly rượu trong tay Chu Sưởng càng lúc càng cao, tốc độ càng lúc càng nhanh. Kinh Hồng muốn dừng lại, nhưng bàn tay trên eo lại trượt lên nút áo, lướt qua cổ, qua trái cổ, sau cùng nhẹ nhàng giữ lấy cằm anh, trút rượu vào.
Không lâu sau, Kinh Hồng phải uống từng ngụm lớn, rồi không nuốt kịp nữa, rượu vang chảy qua khóe môi xuống dưới, đọng lại ở xương đòn, tràn qua xương đòn, lăn qua ngực, thấm đẫm ngực áo trắng tinh của anh.
Một mảng đỏ rực, thấy mà giật mình.
Xong một ly, Chu Sưởng cũng không quay lại bàn để cất, hắn mở cửa sổ lớn, ném thẳng ly rượu xuống bể bơi bên ngoài, nước bắn tung tóe. Chu Sưởng tiện tay đóng cửa trượt vào, xoay Kinh Hồng lại, hai người hôn nhau cuồng nhiệt.
Áo của Chu Sưởng cũng dính đầy rượu trên người Kinh Hồng, nhưng cả hai dường như không hề nhận ra. Chu Sưởng ôm eo Kinh Hồng, Kinh Hồng vòng tay qua cổ Chu Sưởng, một tay nắm chặt mấy sợi tóc đen sau gáy hắn. Đèn chưa bật, bên ngoài trăng sáng, gió nhẹ và biển đêm, còn họ đắm mình trong men tình say.
Nhiệt độ tăng lên, đầu óc trở nên hỗn loạn, tưởng như có dòng dung nham cuồn cuộn, luồng hơi nóng dâng trào trong lồng ngực.
Không biết hôn đã bao lâu, Chu Sưởng vuốt ve gáy Kinh Hồng, bắt lấy vài lọn tóc của anh, nhẹ nhàng kéo.
Thế là Kinh Hồng ngửa cổ lên.
Chu Sưởng dùng mũi cọ theo đường cong của mũi Kinh Hồng, rồi liếm lên trái cổ, khiến toàn thân anh khẽ run lên.
Sau đó Chu Sưởng giật hai nút áo của Kinh Hồng xuống, từng chút từng chút hôn lên cổ và...
Kinh Hồng không còn sức lực, hai tay nhẹ nhàng đẩy bờ ngực rắn chắc của Chu Sưởng.
Chu Sưởng tất nhiên cảm nhận được. Hắn thẳng tay cởi nút áo sơ mi của mình, kéo sang hai bên, một tay ôm Kinh Hồng, tay kia lần lượt đặt từng bàn tay anh lên ngực mình.
Kinh Hồng rụt lại, nhưng trong vô thức, tay anh lại yếu ớt đặt lên ngực Chu Sưởng.
Ánh trăng phản chiếu trong mắt Kinh Hồng, rực rỡ sắc màu óng ánh.
Chu Sưởng lại hôn lên môi Kinh Hồng. Cùng lúc đó, hắn vén áo anh lên, lúc đầu còn hơi ngại ngần, nhưng về sau,...
Những gì không thể cử động còn là cổ họng, nhịp điệu của nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt.
Sau đó, chẳng rõ bằng cách nào mà hai người ôm riết lấy nhau.
Trong cơn mơ màng, Kinh Hồng nghe thấy tiếng khóa thắt lưng.
Cảm giác thật lạ lùng và điên rồ.
Không biết vật lộn mất bao lâu, Chu Sưởng bỗng nhiên trở người Kinh Hồng đi, lại giật đứt thêm một chiếc nút áo của anh, vừa giúp Kinh Hồng, vừa...
Dưới ánh trăng, đôi vai trắng ngần của Kinh Hồng như được phủ một quầng sáng bạc.
Bàn tay Kinh Hồng áp vào cửa kính. Bởi vì kéo dài khá lâu, gió biển về đêm lại lạnh, một lớp sương mù tụ lại bên ngoài cửa kính vì nhiệt độ thấp, trông như một đôi bàn tay với những ngón tay thon gầy.
Không khí nóng lên, tưởng chừng như bị bóp méo.
Trong cùng một nhịp đập, cuối cùng cửa kính ướt đẫm một khoảnh, đùi trong của Kinh Hồng cũng vậy.
Đôi chân của Kinh Hồng mềm oặt đi, dấu tay để lại một vệt dài trên cửa kính.
Trừ bước cuối cùng, mọi thứ đều làm cả rồi.
Chu Sưởng tựa hồ còn chưa thỏa mãn, nhưng Kinh Hồng lại lắc đầu nói: "Không được... không muốn nữa..."
Chu Sưởng khựng lại một nhịp, rồi bảo: "Được, vậy đi tắm?"
Kinh Hồng lắc đầu, tay mò mẫm bừa trên thảm, túm lấy áo của mình để lau chân, sau đó lê chân vào phòng ngủ, leo lên chiếc giường lớn ở giữa.
Anh đã quá mệt.
Chu Sưởng nhặt quần áo dưới đất, đi theo Kinh Hồng. Hắn ném quần áo xuống khoảng đất trước cửa sổ cạnh giường, định lên giường thì Kinh Hồng nhắm mắt lại, nói: "Anh sang phòng kia ngủ."
Chu Sưởng không dám tin, hỏi lại: "...Sao cơ?"
Kinh Hồng vẫn còn trong cơn say, dùng giọng điệu ra lệnh như thói quen thường ngày: "Anh dùng phòng cho khách, tôi không quen ngủ cùng người khác."
Chu Sưởng nghe Kinh Hồng nói thế, giận đến nỗi bật cười, hỏi: "Hầu hạ xong rồi, đuổi tôi à?"
Sau khi dịu lại, Kinh Hồng mới thấy đầu nhức như búa bổ, lặp lại: "Đi. Tôi không muốn nói nhiều lần."
"...Được rồi." Chu Sưởng đành chịu, than: "Cái đồ vô lương tâm."
Nhưng trước khi đi, Chu Sưởng vào phòng tắm bên phòng Kinh Hồng tắm qua, quấn khăn tắm, cuối cùng giúp Kinh Hồng tắt đèn trên tường, đóng cửa lại.
Sau khi Chu Sưởng đi rồi, cảm giác mệt mỏi rã rời nhưng mềm mại và sạch sẽ tựa như lông nhung, từ trên trần nhà chầm chậm rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy anh. Kinh Hồng chìm vào giấc ngủ say.