7.
Tạ Nam Sơ có chút năng lực.
Ở địa phận Nam triều còn có thể phái người đưa đồ cho ta.
Ngọc bội lần trước quăng vào mặt hắn vị bể một góc, được gói khăn lụa đỏ đưa lại vào tay ta.
Nha hoàn đưa đồ kia thật nhanh nhẹm, ta chưa kịp thấy mặt đã đi rồi, tìm lại cũng không thấy.
Người của Tạ Nam Sơ tới tìm ta, quý phi cũng tới tìm ta.
Đại khái là vừa mất long tử, sắc mặt tái nhợt tiều tụy.
"Hoàng hậu nương nương ở trong này thật hạnh phúc.
"
Ta suy nghĩ, không biết trả lời như thế nào.
Thật sự không hiểu rõ chủ ý của nữ nhân này, ngay cả những lời này là trào phúng hay là khóc lóc kể lể đều phân không rõ.
Vì thế lạnh nhạt "Ờm" một tiếng.
"Bệ hạ đã một thời gian không có tới cung của nô tì, nói vậy cũng không có tới chỗ Hoàng hậu nương nương.
"
Ra là khóc lóc kể lể.
Ta yên lòng, thử an ủi một chút, "Có thể là bệ hạ gần đây chính vụ bận rộn.
"
Nàng ta cau mày, đại khái cảm thấy ta đầu óc có bệnh, "Gần đây thái y viện chưa từng dừng đưa thuốc đến ngự thư phòng.
"
"Ngươi muốn nói cái gì?" Tim ta rung lên.
"Hoàng hậu nương nương có thời gian không ngại đi xem bệ hạ.
" Nàng thở dài, "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường loạn, những người đứng xem lại xem rành mạch.
"
"Ngươi…" Ta là muốn hỏi nàng ta những lời này rốt cuộc có ý tứ gì, cảm thấy được Ngu Tử Khê với nàng ta có gì đó gạt ta, nói đến bên miệng không hiểu sao biến thành một câu, "Thân thể ngươi có khoẻ không? Có còn đau hay không?"
Rõ ràng là lời quan tâm, quý phi nghe thấy sắc mặt lại càng trắng, ngón tay trên ghế nắm đến trắng bệch.
"Đa tạ nương nương quan tâm, không đau.
"
Nghe nói ngày đó quý phi trong phòng bị mấy bồn máu loãng lớn.
Nàng ta quay đầu đi không nói nữa, uống cạn nước trong chén từng chút một, rồi đứng dậy rời đi một mình.
Khác xa uy nghiêm khi đi tới, dọc theo đường đi nàng ta loạng choạng vài bước.
Trước khi đi ra ngoài, nàng ta dừng lại ở khung cửa, quay đầu lại, gương mặt ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt, "Hoàng hậu, mọi chuyện sắp thay đổi, cẩn thận một chút.
"
Ta ngồi ở trên ghế trong phòng nhìn quý phi bước ra khỏi cổng, y phục sáng màu trên người phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ, nàng ta từ từ biến thành một đốm sáng, không ở trong tường màu đỏ và màu vàng gạch lát.
"Xuân Đào, đi ngự thư phòng.
"
Lưu công công canh giữ ở cửa, nhìn thấy ta khi trên mặt đôi cười, giống như một tầng sương mù đọng lại ở trên mặt, ý cười mơ hồ, thập phần không đúng.
"Làm phiền công công thông báo một tiếng.
" Xuân Đào lắc lắc hầu bao trong tay, "Hoàng hậu nương nương đưa điểm tâm cho bệ hạ.
"
Hắn chớp mắt cứng ngắc, lại nhanh chóng hiện ra khuôn mặt tươi cười, "Hoàng hậu nương nương chờ một lát, nô tài đi vào truyền một tiếng.
"
Ta chưa từng nghĩ tới Ngu Tử Khê sẽ ngăn ta, cho nên khi Lưu công công bước ra ta liền tự nhiên dẫn Xuân Đào vào bên trong, hắn lại ngăn lại, "Hoàng hậu nương nương xin dừng bước! Bệ hạ chính vụ bận rộn, không tiện gặp nương nương.
"
Ta sững sờ tại chỗ, rất nhanh nắm chặt khăn trong lòng bàn tay, còn thật thà giải thích nói, "Bản cung chính là lại đây đưa điểm tâm cho bệ hạ, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian.
"
Lưu công công thắt lưng cúi càng thấp, xem ra chính vụ bận rộn là lí do thoái thác của Ngu Tử Khê, là cho ta một cái bậc thang đi xuống.
Ta cũng không cố chấp.
Vì thế khoan thai nói, "Nếu bệ hạ hiện tại vội, ta đây liền đứng ở chỗ này chờ một chút, cho tới khi nào xong thì thôi, công công yên tâm, bản cung sẽ không vướng bận.
"
Hắn trên mặt rối rắm, mắt thường có thể thấy được, nhưng vẫn là cái gì cũng không nói.
Đợi cho mặt trời lặn, cũng không thấy nửa thân ảnh của Ngu Tử Khê.
Vì trốn ta, hắn trốn đủ lâu thật.
Ta cẩn thận hoạt động cơ thể cứng ngắc, Xuân Đào khuyên ta, "Nương nương, không bằng về cung nghỉ chân một chút, ngày khác bệ hạ chính vụ không bận lại đến?"
Lưu công công cũng phụ họa, "Nương nương đã đợi cả một buổi chiều, nếu lại đợi nữa chỉ sợ ảnh hưởng đến thân thể, điểm ấy tâm chi bằng để cho nô tài đưa cho bệ hạ.
"
Cái khổ ấy cũng không nhằm nhò gì, ở Bắc Triều ta thường xuyên bị Tô Như Hoa gọi đến gọi đi, cái gì cũng không làm, ở ngoài cửa đứng đợi cả ngày.
Nhưng hiện tại nhiều người như vậy ở trong này, ta thật sự ngượng ngùng để bọn họ tiếp tục đứng cùng ta.
"Vậy làm phiền Lưu công công, bản cung lần sau lại tới.
"
Khi đó ta còn không biết, lần sau, chính là vĩnh viễn.
.