Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Đợi tới khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Giải Ý đã kéo Dung Tịch vào phòng tắm, dưới ngọn đèn sáng mà tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác nhận y không có bị thương, lúc này mới an tâm.

Dung Tịch cười mỉm mà phối hợp hắn chuyển qua chuyển lại, cảm thụ ngón tay thon dài của hắn lướt qua thân thể của chính mình, nhịn không được nói: “Ngươi cứ như thế, không phải dụ dỗ ta phạm tội sao?”

Giải Ý giả vờ hoang mang nhìn y: “Ngươi không phải đã phạm qua tội rồi hay sao? Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi hình như mới được thả khỏi nhà giam?”

Dung Tịch cười ha hả, ôm chầm lấy hắn, cắn lên vai hắn một cái, cảm thấy mỹ mãn mà nói: “Vậy phạm thêm chút lỗi nữa đi, dù sao rận nhiều cũng hết ngứa, nợ nhiều cũng hết lo.”

Giải Ý cắn răng, bỗng nhiên đẩy mạnh y ra sau, đè lại trên bồn rửa mặt, cười tủm tỉm nhìn y, “Vậy ta hiện tại nếu như làm gì, cũng coi như là phòng vệ chính đáng phải không?”

Thắt lưng Dung Tịch để tại bồn rửa mặt, cả người ngửa ra sau, dán cả vào tấm gương. May là hiện tại y tuổi còn trẻ, sự mềm dẻo của thân thể cũng tốt, cái động tác yêu cầu cao độ này cũng không có khiến y quá mức khó chịu. Y nhìn gương mặt tuấn mỹ, cái cổ thon dài, vai thẳng cùng đường thắt lưng duyên dáng của Giải Ý, cười càng ngày càng hài lòng, sau đó cũng không chống đỡ được nữa, cả người đều mềm ra, tựa ở trên mặt gương.

Giải Ý cũng hết cách với y, bất đắc dĩ mà buông tay ra, “Ngươi thế nào càng lúc càng vô lại như thế? Chẳng lẽ là học được trong trại giam?”


Dung Tịch thẳng lưng đứng dậy, ôm cổ hắn, một bên sát tới bồn tắm lớn, “Cái này ngươi không cần lo lắng, mấy người chung phòng trong trại giam đều là huynh đệ do Trần Tam cùng Lộ Phi khiển vào, cũng giống như lão đại, không có học được tật xấu gì cả.”

Giải Ý bị y kéo đến vòi hoa sen, chậm rãi vặn nước nóng. Hắn thả lỏng toàn thân, thoải mái nhắm mắt lại, mỉm cười: “Ngươi rốt cục đã trở về, nếu không chắc ta cũng phải vào trại giam với ngươi.”

“Điều này thì không được.” Dung Tịch rất nghiêm túc, “Ngươi vô luận như thế nào cũng không thể vào chỗ nguy hiểm.”

Giải Ý khẽ nhíu mày, lúc này mới nhớ tới, “Được rồi, ta thuyết phục Trương đội trưởng, Thạch đội phó thả ngươi cùng Trần lão đại đi ra với lý do dẫn những người muốn hại các ngươi ra khỏi chỗ tối, bọn họ sẽ không tưởng thật mà làm theo đó chứ?”

Dung Tịch cười cười chế một ít sữa tắm vào bông tắm, một bên chà lau cho hắn một bên thoải mái mà nói: “Ngươi đừng lo lắng, thì là bọn họ không làm như vậy, chúng ta cũng sẽ nghĩ biện pháp bắt được những người đó. Không tìm ra, diệt trừ bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có ngày bình yên.”

“Ừ.” Giải Ý gật đầu, “Lần này ta sẽ không ở nhà mà thả ngươi đi ra ngoài, ta phải cùng đi công ty với ngươi, cùng đi xã giao, nói chung, vô luận làm cái gì, đều cùng ngươi một chỗ.”

“Được.” Dung Tịch biết khuyên cũng vô dụng, liền không chút do dự gật đầu. Tay y nắm bông tắm dần dần xuống phía dưới, duỗi tay.

Giải Ý có hơi giật mình, lập tức giả vờ giận, “Ngươi lại muốn phạm tội.”


Dung Tịch ha ha cười, giơ hai chân hắn lên, để hai bên bồn tắm, lập tức cúi người thẳng tiến. Giải Ý cả người mất trọng tâm, thiếu chút nữa rớt xuống nước, nhanh chóng chống tay đỡ lại, liền cảm thấy một dòng nước nóng theo động tác của y tiến vào trong thân thể, cái loại cảm giác kỳ dị này khiến hắn khống chế không được hừ ra tiếng.

Dung Tịch cúi người hôn hắn, phần eo cố sức, không ngừng mà khua động chỗ sâu nhất trong thân thể hắn. Nước gợn theo tiếng tấu từng cơn từng cơn mà vuốt ve thân thể họ, cùng khoái cảm trong thân thể hô ứng với nhau, kích thích khác lúc xưa khiến cả hai rất nhanh mất đi khống chế, hô hấp cũng biến thành than nhẹ.

Giải Ý bấu víu vào vai Dung Tịch, tại triều dâng mạnh mẽ không ngừng mà kêu “Dung ca, Dung ca”. Dung Tịch cuồng nhiệt mà hôn cắn cổ, vai hắn, chẳng biết mệt mỏi mà trùng kích kịch liệt. Thân thể hai người tại trong nước như cá trắng mịn, chạm vào khiến cảm xúc càng thêm đặc biệt, khiến cả hai muốn ngừng mà không được.

Cao trào bất ngờ không phòng bị mà đến, làm cả hai như bị điện giật, run rẩy kịch liệt thật lâu mới dần dần khôi phục thần trí, Dung Tịch nằm úp trên người Giải Ý, nhìn khắp phòng tắm toàn là nước cùng hơi nước lượn lờ thành sương mù, không khỏi thích ý mà cười, say sưa: “Lần đầu tiên ở trong nước làm, tư vị này thực sự là rất tốt a.”

Giải Ý cả người vô lực, miễn cưỡng nổi ở trong nước, nghe tiếng nước vòi sen lộp bộp nhẹ nhàng rơi như mưa xuống bồn tắm, lẩm bẩm: “Ta đói bụng.”

Dung Tịch cười ra tiếng, cúi đầu hôn hôn hắn, đứng dậy tắt vòi hoa sen, rửa sạch thân thể, sau đó thân thiết hỏi,  “Ngươi còn có khí lực tự tắm không?”

“Uhm, cũng được.” Giải Ý mở mắt ra nhìn y, biếng nhác khoát tay, “Nhanh đi làm cơm.”

Dung Tịch cười cười lau khô thân thể, nói với hắn: “Ngươi tắm xong thì nằm một chút, ta làm cơm xong sẽ gọi ngươi.”


Giải Ý gật đầu, đứng dậy đi lấy vòi hoa sen.

Dung Tịch nhìn thân thể cân xứng duyên dáng của hắn, nhịn không được tiến lên ôm lấy, từ phía sau hôn nồng nhiệt vừa hôn vừa nói: “Tiểu Ý, Tiểu Ý, thực sự là nhớ chết ta a.”

Dục vọng chi hỏa hầu như đã được châm lên, Giải Ý rên rỉ một tiếng thật dài, ngửa đầu nhắm hai mắt lại, cảm thụ được kích tình nóng rực của y. Dung Tịch tham lam cắn mút, phảng phất muốn đem cả trái tim hắn mút ra, nuốt vào cơ thể mình, cùng trái tim mình hòa làm một với nhau. Giải Ý một tay nắm tóc y, một tay vô ý thức mà nắm chặt vòi hoa sen, chỉ cảm thấy trong đầu hỏa hoa văng khắp nơi, máu toàn thân đều bốc cháy. Hắn không ngừng run, có chút mê muội: “Được rồi… Dung ca…. Ta không được….” Dung Tịch lại ôm hắn chặt thêm nữa, động tác nhanh hơn, cấp tốc đưa hắn đẩy hướng đỉnh cực hạn.

Lần bắn ra cuối cùng, Giải Ý chỉ cảm thấy máu toàn thân đều bị rút cạn, trước mắt biến thành màu đen, chân mềm ra trượt xuống phía dưới. Dung Tịch tiếp được hắn, kéo vào trong lòng, bình tĩnh vì hắn lau khô thân thể, ôm quay về giường, đắp chăn lại cho hắn.

Giải Ý cũng không có hôn mê hoàn toàn, có thể cảm giác được động tác của y, chỉ không mở con mắt ra được. Nằm một hồi, hắn liền cảm thấy đỡ hơn, cười khẽ trêu chọc: “Ngươi dự định trực tiếp đem hành vi phạm tội lên thành cố ý giết người sao?”

Dung Tịch ôn nhu hôn hôn hắn một chút, cười nói: “Hết cách, thực sự khống chế không được.”

Trong lòng Giải Ý vui mừng, đưa tay cầm tay y, an tĩnh mà nằm một hồi, vốn đang muốn nói với y vài câu, đã thấy buồn ngủ. Dung Tịch nhắm mắt lại dưỡng thần một lúc rồi cẩn cẩn dực dực rời giường, khinh thủ khinh cước đi ra ngoài, xuống lầu vào nhà bếp.

Y mới vừa múc gạo, bỏ vào nồi cơm điện, điện thoại phòng khách đã vang lên. Y sợ đánh thức Giải Ý, lập tức chạy đi nghe.

“Lão tứ à?” Thanh âm Trần Trí Phàm ôn hòa truyền tới.

Dung Tịch lập tức đáp: “Dạ phải, đại ca.”


“À, nghỉ ngơi tốt chưa?” Trần Trí Phàm mỉm cười hỏi, “Lão tam nói hôm nay ngươi ta được thả, nhất định phải chúc mừng một chút, ngươi cùng Tiểu Ý qua đây ăn được không?”

Dung Tịch suy nghĩ một chút liền đáp ứng, “Được rồi, chúng ta đợi lát nữa sẽ qua.”

“Tốt, bảo Tiểu Lộ cũng cùng lại nữa.” Trần Trí Phàm vui vẻ mà nói, rồi cúp máy.

Lúc này Dung Tịch mới nhớ tới Lộ Phi, liền đi ra ngoài hỏi bảo vệ đang trực, “Lộ tổng đâu?”

Bảo vệ tinh tường trả lời, “Lộ tổng tại thư phòng.”

Dung Tịch xoay người lên lầu, gõ cửa gõ. Lộ Phi rất nhanh mở ra, mừng rỡ kêu: “Dung ca, ngươi nghỉ ngơi tốt rồi sao”

“Ừ.” Dung Tịch gật đầu, thân thiết hỏi, “Ngươi nghỉ ngơi chưa?”

“Ban ngày có ngủ rồi, mới vừa dậy không lâu.” Lộ Phi cười cười mời y ngồi xuống, rót một ly trà cho y, rồi khẩn cấp bàn chuyện, “Ta suýt nữa thì quên, Sơn Thủy Uyển bị chìm trong nước, công ty đại khái tổn thất 2, 3 trăm tỷ. Đê đập Bình hồ sau khi được tu sửa xong, cái chỗ đó mới rút nước, sau đó cần thanh lý mặt đất, trùng tu kiến trúc, nghiệp chủ mua nhà khẳng định sẽ bắt đền, những điều này đều là không tránh được. Hiện nay tài chính công ty phi thường căng thẳng, muốn đi gặp ngân hàng cho vay tương đối khó. Chỗ Trần Tam khẳng định có thể bỏ tiền trám lỗ thủng này, nhưng nếu là tiền bất chính, có thể bị cảnh sát nhận định vì hắn cùng công ty liên thủ rửa tiền. Bởi vậy, chuyện huy động tài chính là việc cấp bách, phải nhanh một chút giải quyết.”

“Ngươi nói đúng.” Dung Tịch rất lãnh tĩnh, đưa tay vỗ vỗ vai Lộ Phi, “Không cần phải gấp gáp, xe đến trước núi ắt có đường. Vừa rồi Trần lão đại gọi điện thoại tới, muốn chúng ta cùng đi Trần trạch ăn, ngươi cũng đi nữa.”

“Được.” Lộ Phi gật đầu, cũng bị thái độ y lây nhiễm một phần trong lòng cũng không căng thẳng như trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận