Cái giá của việc nhìn thấy ánh sáng là nhớ lại một kiếp khổ đau sao? Cái giá đắt đến thế sao?1
Nếu như vậy...!Cô ấy thà mình mù loà cả đời.
Để có thể vẫn an an nhiên nhiên mà bên cạnh anh, vẫn là em bé ngây ngô của anh.
Cô không cần nhìn thấy ánh sáng, cô không muốn nhìn lại những gì tàn ác của đời trước, cô muốn được an yên bên cạnh anh.
Chuyện đó khó đến như vậy sao?
Cho cô...!Xoá đi được không?
Xoá đi có được không?
...
Hạ Tình càng khóc, Phùng Thế Phong càng ôm chặt cô, cô khóc đến mặt mũi đỏ bừng nghẹn ngào từng hơi thở trong lòng ngực anh, anh cũng chẳng buông cô ra, anh ghì chặt cô, mặc cho cô khóc trong lòng.
"Anh không ly hôn."
"Không thể ly hôn."
"Em phải ở bên cạnh anh."
Dù cô khóc đến liệt, anh vẫn không buông, vẫn không chấp thuận lời cầu xin của cô.
Anh đã chờ đợi mãi mới có thể ở bên cạnh người anh yêu thương, làm sao có thể, niềm vui chỉ vừa mới ngắn ngủi đã tích tắc lụi tàn đi, anh không thể.
Anh không thể thiếu cô được, một lần là quá đủ, một đời là quá dư thừa, kiếp này, anh không thể không có cô.
"Anh không làm được Tình à...!Em là của anh, em chỉ là của anh, em đừng nghĩ về những chuyện đó" Anh lặp đi lặp lại rằng cô ấy là của mình, anh không muốn cô nghĩ bản thân mình vấy bẩn.
Cô của kiếp này, từ khi lọt lòng đến hoá thành thiếu nữ, chỉ có một mình anh chạm vào.
Hạ Tình lắc đầu điên dại, đối với những từ chối của anh, cô cứ lẩm ba lẩm bẩm lời cầu xin.
"Em xin anh...!Em xin anh...!Em lạy anh..."
Cô vừa khóc vừa cầu, anh vẫn không buông, Hạ Tình khóc đến ngất liệm đi, ngất trong lòng anh vì kiệt quệ đôi mắt.1
Phùng Thế Phong ôm cô lên giường, hai hốc mắt ướt nhèo, anh đặt cô nằm ngay ngắn, tay chùi nước mắt chính mình, kiềm hãm lại thổn thức kéo chăn lên đắp cho cô, lại chùi nước mắt đang ứa ra thêm một lần nữa, tay vuốt ve đầu nhỏ.
Cô thiếp đi trong nghẹn ngào, nên đôi mày cứ nhăn lại, hai hàng mi khép lồng không yên bình run run, hai hàng mi ướt nhoè nước.
Anh khụy xuống bên giường, hai chân khụy xuống sàn nhà nắm lấy tay cô, nâng tay nhỏ đưa lên môi hôn rồi lại xoa, xoa rồi lại hôn bàn tay lạnh ngắt của cô.
"Tình...!Em đừng như vậy..."
Anh đã từng mong cầu, rằng cô cứ mãi ngây ngô như em bé thôi, chỉ cần như vậy, anh sẽ che chắn nửa đời còn lại cho em bé của mình không phải đau lòng một giây phút nào.
Nhưng không được rồi, em bé của anh đã nhớ lại rồi, nhớ lại những chuyện không đáng nhớ ấy.
Giờ đây, em bé của anh không còn ngây ngô tươi cười như trước nữa, mà cô thăng trầm với những gì đã trải qua của đời trước, cô sẽ không thể cười nữa, không thể vô tư hồn nhiên như trước nữa.
"Đừng Tình à...!Em đừng làm như vậy với anh."
Đừng tàn nhẫn với anh thêm một lần nữa.
Cầu xin em...!Đừng tàn nhẫn với anh như thế.
...
Phùng Nhã Kỳ đứng như bức tượng đã rất lâu, tay cô cầm lá thứ kia, mắt đỏ hoe nhìn đi nơi xa vô vọng.
Cô đi sang phòng của anh, nhìn thấy anh khụy dưới chân giường nắn nót bàn tay Hạ Tình đang ngủ say.
Hình ảnh anh thấp thỏm khụy bên giường làm cho trái tim Phùng Nhã Kỳ dường như chết đi, cô lùi bước, lẳng lặng cầm thư tay kia xoay người rời đi.
Lướt qua cầu thang, ánh mắt lướt qua tầng phía dưới, Lưu An không có ở dưới phòng khách.
Phùng Nhã Kỳ bước xuống lầu, cô đi ra cửa trước nhìn con xe đỗ ngoài sân, nhìn vào buồng lái, Lưu An không có ở đó.
Có lẽ, cô thông báo cho anh lúc giữa đêm, cho nên anh trai lập tức trở về, một mình lái xe điên cuồng mới có thể về nhanh đến vậy.
Không nhìn thấy Lưu An, trái tim Nhã Kỳ trùng xuống, mi mắt nặng trĩu rũ xuống.1
Cô vừa biết được một sự thật rất đau lòng về anh trai của mình, cô nhận ra, thì ra...
Yêu một người có thể lâu đến như vậy, từ kiếp sống này đến kiếp sống khác.
Bầu rời xụp tối, màn đêm phủ xuống Phùng gia, màn đêm ngoài kia cũng chẳng u ám bằng đôi mắt của Hạ Tình.
Cô tỉnh dậy, ngồi co ro trên giường, giống như một kẻ tự kỷ, hai tay ôm lấy đôi chân, đôi mắt dù đã có ánh sáng lại vô hồn hình đi xa xăm vô định hệt như khi cô mù loà, chỉ cần anh đi vào phòng, cô sẽ yêu cầu với gương mặt bi ai.
"Cho em về nhà."
Phùng Thế Phong lập tức từ chối.
"Không được, em ở đây cùng với anh."
"Cho em về nhà."
Vẫn là câu nói với âm thanh bi thương thều thào yêu cầu, Phùng Thế Phong chỉ biết đau lòng xoay đi.
Anh bưng bát cháo gà nóng mà mẹ Phùng đã nấu thật ngon để bồi bổ cho cô, cả ngày hôm nay cô chỉ mới tỉnh lại, chưa có gì vào bụng, mẹ đã nấu một bát cháo cực kỳ thịnh soạn, bát cháo nóng bốc khói nghi ngút, mang đến đặt bên cạnh tủ bên giường, anh ngồi xuống bên cô.
"Cho em về nhà."
Cô lại yêu cầu, Phùng Thế Phong vờ như không nghe, hai tay cầm bưng lên bát cháo nóng, tay cầm thìa bạc khuấy đều, múc lên một thìa cháo nóng hổi.
Phùng Thế Phong vẫn dịu dàng như thế, anh thổi thìa cháo, còn nhấp miệng thử xem cháo đã ấm chưa, sau đó đưa thìa cháo đến miệng cô.
Thìa cháo đưa lên miệng, mắt cô vẫn nhìn đi xa xăm, đầu xoay nhẹ về phía bên kia tránh đi.
Phùng Thế Phong khẽ mỉm cười, con ngươi trầm xuống, tay anh thu lại, chẳng có ai có thể nhìn thấy khi anh đặt thìa bạc trở về bát cháo, chiếc thìa trên tay anh run rẩy đến mức cháo trên thìa đổ xuống bát.
Anh khuấy bát cháo gà, lại múc lên một thìa khác thổi thổi.
"Em nói...!Cho em về nhà, anh có nghe không?"
Cô xoay đi, âm thanh nhắc nhở, nhưng Phùng Thế Phong chính là không nghe.
Anh thổi ấm thìa cháo rồi cười nói như rằng không hề nghe thấy yêu cầu của cô.
"Cả ngày nay em chưa ăn gì, ăn một chút cháo đi, cháo này mẹ nấu ngon lắm, em ăn một chút đi."
"Nào, mở miệng ra ăn một chút thôi."
Đưa thìa cháo đến miệng, Hạ Tình mím chặt môi, đôi mắt trừng lên, cô nâng lên hai tay đẩy ra tay cầm thìa của anh.
Chỉ là do cô vẫn xoay mặt đi, hai tay đưa ra hoàn toàn không biết anh đang cầm bát cháo nóng, Hạ Tình đẩy tay, cả bát cháo nóng hổi đổ thẳng lên ngực áo Phùng Thế Phong, văng tung lên hai cánh tay anh.
Cháo đổ lên người anh, khói trắng nghi ngút bốc lên, Phùng Thế Phong cũng chẳng thốt ra tiếng nào.
Hạ Tình mới giật mình, cô vội vàng xoay lại, nhìn ngực áo anh đang bốc ra khói, áo sơ mi trắng thấm nước, còn có thể nhìn thấy lồng ngực anh bị nước sôi làm đỏ.
Cô vội giơ hai tay muốn giúp anh cởi ra áo, Phùng Thế Phong liền đứng dậy, cười như thế chẳng có gì.
"Không sao, không có gì" Anh cười vội, nhanh chóng đứng dậy vì sợ làm bẩn giường ngủ, cũng vì sợ sẽ vấy nước sôi lên người cô.
Anh nhanh đứng dậy, tay cầm chiếc bát rỗng và thìa bạc lùi ra một bước, vẫn rất dịu dàng bình thản nói dù da tay anh đang bỏng đến đỏ mẫn.
"Anh vào thay quần áo rồi ra ngay."
Nói rồi xoay đi vào phòng tắm, Hạ Tình ngồi trên giường, mi tâm cô chau lại, trái tim nức nẻ cắn rứt, hai mi mắt cay xè đi, mũi nghẹn lại, cô hít nhẹ vào mắt liền nóng rát.
Cô không cố ý làm anh bị thương, nhưng anh...!Anh vì sao một chút tức giận cũng không? Một chút biểu hiện đau đớn cũng không lộ ra.
Anh như thế càng làm Hạ Tình đau lòng hơn, cô mím chặt cánh môi, hai tay nâng lên lau đi giọt nước mắt sau đó tay đặt trên ngực, nắm lấy ngực áo siết chặt.
Ngăn lại cảm giác tê tái từ trái tim, tê buốt ấy chạy khắp tứ chi, Hạ Tình nhíu chặt mày, đầu cúi xuống rỉ ra một tiếng nấc.
Cô không cố ý, không cố ý làm anh bị thương đâu.
Cô chỉ là muốn về nhà thôi, cô không muốn ở gần anh, ở bên anh, cô liền sẽ nghĩ đến những nhơ nhuốc trong linh hồn, cô không chịu được.
Hạ Tình chùi nước mắt, tiếng nước chảy xào xào trong phòng tắm phát ra, lát sau anh trở ra, anh vẫn cười như thể không có chuyện gì.
"Anh đi xuống lấy bát cháo mới, em đợi anh một chút nhé."
Anh nói rồi gấp gáp rời đi.
Hạ Tình cúi thấp đầu, mái tóc che đi gương mặt đỏ hoe của mình, hàng mi dài rũ xuống, tay lau đi giọt nước mắt này lại lau đi giọt nước mắt khác.
Hít vào mấy hơi thật sâu, cố gắng lau hết giọt nước mắt, Hạ Tình nuốt xuống đau lòng.
Rất nhanh anh đã quay trở lại với một bát cháo khác trên tay, anh đến ngồi xuống bên cạnh, lần này, Hạ Tình không nhìn đi nơi khác nữa.
Cô nhìn vào anh đang cúi đầu khuấy bát cháo, anh chậm rãi múc lên một thìa rồi thổi thổi, động tác rất thuần phục nhấp môi thử cháo, sau đó đưa thìa cháo về phía cô.
Hai mu bàn tay anh đỏ ửng vì vừa rồi, chiếc thìa đưa đến miệng cô thật run, anh nhìn cô nhưng chỉ là nhìn thoáng qua gương mặt cô, anh không nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh chỉ có thấp thỏm lo sợ điều gì đó.1
Nhìn anh như thế, hai mắt Hạ Tình lại nóng, cay xè đi, mũi nồng lên nghẹn lại, cô không dám loạn nữa, há miệng đón lấy thìa cháo anh đút.
Cô há miệng ăn, Phùng Thế Phong lộ ra nụ cười nhẹ lòng, đút xong rồi thu lại, gương mặt tuấn tú vốn phải rất tự tin cúi xuống, tiếp tục khuấy bát cháo.
Người đàn ông trước mắt cô, đáng lý ra phải rất tự tin nhưng lại cúi đầu.
Anh đang lo sợ cô rời khỏi anh sao?
Nhưng biết làm sao được, cô không thể ở cạnh anh như ngày trước, không thể an nhiên làm em bé của anh nữa.
Hạ Tình ngoan ngoãn ăn, cô ăn được nửa bát, ăn xong, ánh mắt lấp lánh thỉnh cầu nhìn anh, nâng ra một nụ cười tươi tắn thỉnh cầu.
"Anh cho em về nhà nhé."
Phùng Thế Phong lặng người, anh xoay mặt đi, con ngươi tối tăm u uất vội vàng đứng dậy.
"Không."
Hạ Tình trơ mắt nhìn anh cầm bát cháo xoay đi, đôi mắt trơ trơ xụp xuống.
Anh đang chống đối với cô đấy à, nói anh biết nhé...!Kiếp trước, cô đặt đâu là anh ngồi ở đấy.
Bây giờ thì biết cả chống đối cô, cô lắm cho hơn anh nghĩ, cô không phải đứa bé ngây ngây ngô ngô bị anh dụ dỗ bằng kẹo ngọt nữa.1
Anh không thể ngăn cản cô rời khỏi.
Còn tiếp...
(P/s Anh ấy chẳng dám tự tin mà nhìn vào mắt cô, vì anh ấy lo sợ, nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt cô chỉ có tuyệt tình muốn rời bỏ anh, giống y như cách mà kiếp trước cô rời bỏ anh.)1
_ThanhDii.