Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện


Thái hậu không thể tưởng tượng nổi tromg hậu cung của con trai bà lại có loại người như thế này, nghĩ đến hậu cung năm đó của Ung Chính cũng không thể so sánh, bà mở miệng an ủi hoàng thượng: "Nếu chân tướng đã được phơi bày, cũng nên chấm dứt rồi! Ai gia trở về trước."
"Khiến hoàng ngạch nương phiền lòng rồi, tạ hoàng ngạch nương bảo vệ Vĩnh Cơ! Nhi thần phái người đưa người trở về." Thái hậu cũng gật đầu thuận theo tâm ý của hắn, đưa tay vỗ nhẹ bả vai hắn, tỏ vẻ an ủi cùng quan tâm.

Sau khi Thái hậu rời đi, ánh mắt hắn ảm đạm, mất đi tất cả tinh thần.

Hắn nhìn người trên mặt đất, vô cùng oán hận, phân phó Dục Hồ rót thuốc cho nàng ta, nàng ta quỳ xuống, hướng về phía trước: "Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, thần thiếp biết tội rồi, người nể tình các con, hãy tha cho thần thiếp!"
Hoàng thượng một cước đạp nàng ta ra, thấp giọng nói: "Ngươi còn có mặt mũi lôi hài tử ra để nói? Dục Hồ, cho nàng ta uống!" Nàng ta bị hai thái giám giữ chặt, sắc mặt nhăn nhó.


Bị hoàng thượng tát một cái, Dục Hồ bóp mặt nàng ta, ép nàng ta uống thuốc.

Sau đó hoàng thượng ra lệnh cho mọi người lui xuống, trong điện chỉ còn một ả độc phụ và một vị vua biết được chân tướng.
Vệ Yến Uyển run rẩy nói: "Thì ra hoàng thượng muốn thần thiếp chết, hiện giờ người biết được chân tướng hẳn là rất đau khổ? Nhưng tất cả do lúc trước hoàng thượng nhìn lầm người, là do một tay hoàng thượng dạy dỗ thần thiếp! Thần thiếp mấy năm nay ở trong cung như đi trên lớp băng mỏng, bây giờ rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi." Nàng ta cười khổ.
"Ngươi nghĩ rằng trẫm sẽ để cho ngươi thoải mái sao?"
"Hoàng thượng, dù sau này người có tra tấn thần thiếp như thế nào, thần thiếp vĩnh viễn thoải mái hơn Ô Lạp Na Lạp thị!"
Hoàng thượng nghe xong liền tức giận, từ trên long ỷ đứng lên, nhìn người chật vật không chịu nổi trên đất, dừng một lát, nghẹn ngào nói: "Ngươi có tư cách gì gọi thẳng danh húy của nàng!" Sau đó hắn đi tới bên cạnh nàng ta, cúi người lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng, ngươi vĩnh viễn cũng không xứng!"
Vệ Yến Uyển cười to, hắn cảm thấy nàng ta bị điên rồi, nàng ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
"Hoàng thượng, người cảm thấy thần thiếp làm đủ chuyện ác, tán tận lương tâm, nhưng hậu cung nhiều phi tần như vậy, có tay người nào là sạch sẽ? Có nhiều phi tần như vậy, nhưng có ai yêu thương người thật lòng?"
"Trẫm là thiên tử, ai không dám thuận lòng theo?"
"Hoàng thượng, người là thiên tử, là phu quân.

Thuận theo người thì có, nhưng thật lòng thì không!"
Dừng lại vài giây, nàng ta mở miệng: "Đúng vậy, Ô Lạp Na Lạp thị thật lòng với người, nhưng không phải giống như người chết nằm trên giường không nhúc nhích, ha ha ha! Là người tự mình đi nghi ngờ cô ta, thần thiếp khiêu khích, người chà đạp nàng ta, chà đạp chân tâm của nàng ta! Năm đó người tự tay đánh đổ canh giải rượu nàng ta đưa cho người, cũng chính miệng người nói nàng ta không bằng Hiếu Hiền hoàng hậu.

Chính miệng nói với nữ nhân yêu người người thật lòng thích Hàn Hương Kiến, cuối cùng cô ta đi đưa thuốc vô sinh người cũng đánh cô ta, nhưng đó lại là chủ ý của thái hậu.


Người vì Lăng Vân Triệt nàng nhục cô ta, làm khó Lăng Vân Triệt, tìm mọi cách làm nhục cô ta.

Thần thiếp không hiểu cô ta lấy đâu ra dũng khí để sống sót!"
"Những gì thần thiếp khiến cô ta phải chịu không giống người.

Người khiến cô ta thương tâm muốn chết, bị người mình yêu thương làm nhục, cô ta sống không bằng chết.

Con của cô ta từng người bị hại, người cô ta yêu nói cô ta khắc chết hài tử.

Hoàng thượng, người có nghĩ thần thiếp hạnh phúc hơn cô ta không?"

Hoàng thượng không nhịn được, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Hoàng thượng, thần thiếp nói đúng không? Quả nhiên người rơi lệ.

Lúc trước thần thiếp nghĩ không ra, Ô Lạp Na Lạp thi bị người tổn thương nhiều như vậy, vì sao cô ta không phản bác, đấu tranh, lúc trước ta còn cảm thấy cô ta ngu ngốc.

Bây giờ đã hiểu được, cô ta không tranh đấu vì cô ta yêu một người, đem tất cả tâm huyết đặt ở trên người một nam nhân, không nghĩ tới sẽ rơi vào kết cục như thế này!"
Hoàng thượng không có dũng khí tiếp tục nghe nữa, hắn bảo Dục Hồ đưa nàng ta về Tử Vân Các cấm túc, mỗi ngày đều cho nàng ta uống thuốc, để nàng ta hết chịu tra tấn lại cho uống thuốc giải, khiến nàng ta sống không bằng chết, đau không muốn sống!
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ lặng lẽ khóc, hắn nhận ra mình đã sai.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận