Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện


"Lý Ngọc, đi bảo Nội Vụ Phủ sắp xếp lại Cảnh Dương cung, để cho Đôn quý nhân vào ở, lại chọn thêm hoa mai tốt đưa đến, đem thêm nô tài cung nữ tới hầu hạ nàng ấy." Phù Chỉ tạ ơn, hoàng thượng quay sang cười với Như Ý, Như Ý hiể dụng ý của hắn, nhưng nàng không hề phản ứng, chỉ nắm ngón tay mình, hoàng thượng mượn chuyện này để khiến nàng hạ mình đồng thời xả cơn giận của hắn.
Như Ý đợi Chỉ Phù ngồi xuống: "Sau khi quý nhân vào cung có chuyện gì có thể tìm tới bổn cung, trong cung có tỷ muội, mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau."
Chúng phi tần đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tuân theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương!" Phù Chỉ đứng dậy hành lễ với Như Ý: "Đa tạ hoàng hậu nương nương chiếu cố, sau này làm phiền người rồi!" Hoàng thượng kêu mọi người thưởng thức ca múa, trong lòng hắn cảm thấy rất vui! Như Ý ở một bên vẫn uống rượu như cũ, trên mặt cũng có biểu cảm gì.
Yến tiệc kết thúc, hoàng thượng phân phó các phi tần cáo lui, khi các phi tần chưa lui hết hắn gọi Như Ý, Như Ý đang hoa mắt chóng mặt không còn cách nào khác phải ở lại, sau khi người đi hết hoàng thượng nắm tay nàng khỏi điện Hợp Hoan đi thẳng đến Dực Khôn cung, Như Ý hét lên, trên mặt đỏ bừng, choáng váng cũng không còn sức giãy dụa.

Dọc theo đường đi hắn chỉ nắm tay nàng, hai người không nói chuyện nửa câu.
Đến Dực Khôn cung, hoàng thượng ra lệnh cho Dung Bội chuẩn bị canh giải rượu cùng nước ấm.


Hắn nhìn nàng một chút, trên mặt phiếm hồng, hai mắt đều muốn mở không ra, hắn không khỏi tức giận: "Trẫm hai lần ở trong yến tiệc nói nàng không uống rượu, vì sao nàng không nghe? Nàng còn muốn giận dỗi trẫm đến khi nào? Trẫm và nàng khó xử, nàng lôi thân thể mình ra dày vò sao?" Như Ý cũng không muốn trả lời lời hắn, nhưng đôi mắt tràn ngập tức giận của hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia rất sắc bén, có thể nuốt chửng người khác, nhưng Như Ý cũng không để ý.
"Thần thiếp chưa chúc mừng hoàng thượng có được mỹ nhân, là thần thiếp quấy rầy người...." Như Ý còn chưa dưat lời, hoàng thượng đã lớn tiếng nói: "Câm miệng!" Như Ý quay người lại, hoàng thượng cũng trực tiếp xông lên giường.
Dung Bội đem canh giải rượu cùng nước ấm vào.

Thấy hai người, một người ngồi trên giường một người đứng, trong lòng hiểu được lại có cuộc cãi nhau khác.

Nàng đem nước nóng cùng canh giải rượu đặt lên bàn, sau đó hoàng thượng phất tay bảo nàng lui ra, nàng nhìn Như Ý liền đi ra ngoài.
Hoàng thượng đi về phía bàn, ngồi xuống bưng canh giải rượu lên, không kiên nhẫn nói: "Ngồi xuống." Lúc này Như Ý đứng lâu lại thêm khó chịu liền ngồi xuống, hoàng thượng thổi canh đút cho nàng uống, Như Ý không có cự tuyệt.

Hoàng thượng thấy nàng rơi lệ, trong lòng cũng không dễ chịu, nhớ tới Uông Phù Chỉ, hắn muốn lợi dụng Uông Phù Chỉ chọc tức nàng, xem phản ứng của nàng, nhưng nàng rơi lệ, hắn biết mình sai rồi.
Hắn nhẹ giọng nói: "Hôm nay trẫm coi như nàng uống quá nhiều rượu, lần sau cơ thể không tốt đừng uống, trẫm cũng không tức giận với nàng.

Trẫm cũng uống nhiều rồ, đừng để trong lòng." Như Ý không nói gì, hoàng thượng để bát xuống dùng khăn ấm lau mặt cho nàng, cũng lấy tay lau nước mắt cho nàng.


Sau đó dặn dò Dung Bội thay quần áo cho nàng, hắn biết nàng mệt mỏi, chính hắn cũng mệt mỏi, phân phó Lý Ngọc thay đồ cho hắn ở thiên điện.
Đợi đến khi hắn thay quần áo đi vào chính điện, phát hiện Như Ý thay quần áo sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nàng mặc tẩm y màu xanh nhạt, ngược lại thêm một phần sức sống cho cả người, hắn chậm rãi đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ thôi.

Trẫm cũng phân phó Lý Ngọc ra lệnh để mai các phi tần không cần tới thỉnh an nàng." Hoàng thượng thấy nàng không nói gì, "Nàng sao vậy?"
"Hoàng thượng nên đi nơi khác, thần thiếp khiến người tức giận."
"Chuyện gì đang xảy ra với nàng vậy? Như Ý trước kia của trẫm đâu rồi?"
Như Ý đứng lên nói với hắn: "Thần thiếp đã sớm quên bộ dạng trước kia của mình, chỉ là nhớ rất rõ bộ dạng bây giờ của thần thiếp làm cho người ta cảm thấy rất chán ghét!" Hoàng thượng nghe xong hít một hơi: "Nàng muốn làm gì? Nàng còn muốn giận dỗi trẫm bao lâu nữa? Nàng lạnh lùng khiến trẫm cảm thấy chán ghét vô cùng!" Hoàng thượng buông tay nàng ra.
"Thần thiếp đã sớm nói, chúng ta không thực hiện được lời hứa khi xưa.


Nếu đã như vậy, hoàng thượng không cần đến Dực Khôn cung lãng phí thời gian, cũng khiến mình không vui, người nên đi nơi khác!" Hoàng thượng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng.
"Trâm cài trẫm tặng nàng, sao nàng không cài?"
"Trâm cài đó quá quý hiếm, thần thiếp không nỡ làm hỏng!"
Hoàng thượng cười lạnh: "Nàng chính là không muốn nhận! Được, như lời của nàng, trẫm đi chỗ khác!"
Hoàng thượng không mặc thêm y phục liền đi ra ngoài, gọi Lý Ngọc.

Như Ý hít sâu, nàng cũng không biết.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận