Ban đêm, hoàng thượng đến Dực Khôn cung thấy nàng mặc y phục mỏng manh đứng ở cửa sổ, liền nhíu mày, trầm giọng nói: "Ban đêm lạnh lẽo, sao nàng lại đứng đây?" Hắn đi đến mặc áo choàng cho nàng, Như Ý quay người, hắn vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tức giậnn của nàng: "Thần thiếp đang ngắm trăng, đã rất lâu rồi trăng không tròn như vậy, kể từ đầu mùa xuân tới giờ!" "Vậy cũng không được, vì hài tử, tuy nói gió xuân ấm áp không lạnh, nhưng nàng không chịu được lạnh, tuyệt đối không được." Dứt lời nắm tay nàng đi ra chỗ khác, Như Ý kéo dài giọng nói: "Thần thiếp chỉ muốn ngắm trăng thôi." Hoàng thượng nhìn đôi mắt đen phủ tầng nước mắt của nàng, không khỏi mềm lòng: "Vậy trẫm ở bên nàng." Hắn từ phía sau nhẹ nhàng vòng qua đầu nàng, áp má nàng, ngửi nàng hương thơm thoang thoảng của trầm hương liền cảm thấy an tâm.
"Như Ý, giống như mặt trăng này, chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
Sáng hôm sau, hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến nàng, trong lòng suy nghĩ, lúc nào hắn cũng có thể mềm lòng vì nàng.
Một tiếng kêu phá vỡ sự trầm tư của hắn, Lý Ngọc ở một bên cười: "Hoàng thượng, hôm nay tổng đốc Giang Nam Uông Thành bắt được tham quan lớn ở địa phương, cũng đem hơn hai ngàn lượng bạc tham ô nộp vào quốc khố." Hoàng thượng đập bàn: "Thật vô lý, dám tham ô ở trước mặt trẫm.
Ngươi bảo Phó Hằng đi xử lý, trưa nay mời Uông Thành đến đây." Lý Ngọc gật đầu lại nhớ tới điều gì muốn hỏi: "Hoàng thượng gần đây rất coi trọng Uông đại nhân." "Uông Thành là một nhân tài tốt, quản lý vùng Giang Nam trở nên hưng thịnh, Giang Nam phồn hoa phần lớn cũng là công lao của hắn." "Nô tài đã hiểu.
Tổng đốc Giang Bắc Tô Bân đại nhân cũng rất được hoàng thượng coi trọng.
"Tô Bân và Uông Thành ngang nhau, bất quá chỉ là một người ở phương bắc một người ở phương nam, trẫm còn nghe nói bọn họ cũng có lúc lén tranh quyền." "Hoàng thượng, nô tài không hiểu một người người ở nam một người ở bắc thì vì sao phải tranh quyền, tranh quyền làm gì vậy?" Hoàng thượng cười lạnh nói: "Lý Ngọc, ngươi ởbeen cạnh trẫm nhiều năm như vậy, cái gì cũng tốt, chỉ là trong lòng ngươi có chút đơn thuần, ví dụ như lúc trước ngươi tới nơi này, có ngàn vạn vạn người đến từ ngũ hồ tứ hải đều muốn có một công việc tốt ở đây, cho nên bọn họ liền tranh giành lẫn nhau, đây cũng là chuyện thường tình của con người, người không vì mình, trời tru đất diệt."
Sau bữa trưa, Uông Thành đến Dưỡng Tâm điện gặp hoàng thượng, hoàng thượng cũng rất vui vẻ tiếp đãi hắn, nói vài câu khách sáo giữa quân thần: "Giang Nam có ngươi quản lý, là phúc khí của dân chúng Giang Nam, chứng tỏ trẫm không nhìn lầm ngươi." "Đây là việc thần nên làm, thần nhất định toàn tâm toàn ý vì hoàng thượng, Đại Thanh mà suy nghĩ cho dân chúng." "Được, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ngươi, chất nữ của ngươi chắc hẳn cũng giống như ngươi." Nghe hoàng thượng nhắc đến Phù Chỉ, hắn liền nói: "Hoàng thượng, không biết Phù Chỉ có tốt không, có khiến người phiền lòng hay không?" "Không có, Đôn phi ở trong cung an phận thủ thường, tri thư đạt lễ hiểu lòng người, nếu ngươi đã nhớ nhung như vậy, trẫm để cho hai người các ngươi gặp mặt." "Thần đa tạ hoàng thượng."
Trong Cảnh Dương cung,Phù Chỉ đang trò chuyện cùng Uông Thành.
"Chúc mừng bá thúc vì hoàng thượng diệt trì tham nhũng, bổ sung quốc khố, được hoàng thượng ưu ái." Uông Thành nhấp một ngụm trà: "Phù Chỉ, nếu ta đoán không sai, ở trong hậu cung con là người được hoàng thượng sủng ái." "Đa tạ bá phụ, Phù Chỉ biết biết tất cả những gì ngài đã làm cho con, con cũng sẽ không khiến người thất vọng." Uông Thành gật đầu: "Con hiểu được bá phụ cũng yên tâm, trong cung lấy chuyện con nối dõi làm đầu, ta nói vậy chắc con cũng hiểu." "Con hiểu rồi."
Hoàng hôn buông xuống, hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện xem tấu chương các đại thần dâng lên, thái giám của Kính Sự phòng bưng thẻ bài vào trong điện: "Hoàng thượng, đến giờ lật thẻ bài rồi." Hắn vốn là muốn đi Dực Khôn cung, nhưng ngại mặt mũi của Uông Thành mấy ngày nay hắn nên đi Cảnh Dương cung, đúng vậy, tiền triều hậu cung nghĩ tới tương liên chặt chẽ, hắn không khổ cảm thán.
"Đôn phi." Thái giám nghe xong liền đi xuống.
Giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến Như Ý, không biết nàng có ăn ngon hay không, đứa bé có khiến nàng bị nghén không.
Nhớ tới hắn liền không vui: "Lý Ngọc." "Có nô tài." "Ngươi đến Dực Khôn cung thăm hỏi hoàng hậu, nói với Như Ý mai trẫm cùng nàng ấy dùng bữa trưa, mặt khác đem một đầu bếp tốt nhất trong Dưỡng Tâm điện đến Dực Khôn cung nấu ăn cho nàng." Lý Ngọc nhận lệnh đi đến Dực Khôn cung.
Như Ý biết được cũng cảm thấy an lòng, nàng biết chuyện tiền triều hậu cung không dễ dàng, dù sao hắn cũng phải lo lắng chuyện tiền triều hậu cung, nhưng vẫn nhớ đến mẫu tử hai người, chỉ là nàng sợ hắn cẩn thận, không biểu hiện ra ngoài.
Ban đêm, hoàng thượng và Phù Chỉ nằm trên giường, hoàng thượng nhìn mặt Phù Chỉ có vài phần đắc ý, nhưng không biết không ngờ lại nhớ tới tiện phụ Vệ thị kia, năm đó hắn bị nàng ta che mắt, hơn nữa Vệ thị có vài phần giống với Như Ý, tìm trăm phương ngàn kế để hắn cùng Như Ý ly tâm, hắn nhíu chặt mày, Phù Chỉ thấy vậy mở miệng hỏi: "Hoàng thượng sao vậy?" "Không có gì.
Bá phụ của nàng ở tiền triều vì trẫm tận tâm tận lực, nàng ở hậu cung cũng có thể an tâm."
Phù Chỉ vẫn chưa nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng nghĩ đây hẳn là hoàng thượng đang trấn an nàng: "Tạ ơn hoàng thượng, ở trong cung này, chỉ cần có thể an nhàn tự tại là được, đối đãi thẳng thắn với người khác, như vậy mới là hình mẫu tốt nhất của một người." Hoàng thượng nghe xong có chút cảm xúc, tính tình cũng không khác nàng lắm, hắn không khỏi nói: "Ở trong cung này, tâm tư của nàng hơn rất nhiều người.
Đúng rồi, hoa mai có gì đặc biệt với nàng." "Lúc nhỏ thần thiếp đọc qua một ít thi thư, vô tình đọc được "Bói Toán Tử" của Lục Du.
Vô tình bị mấy câu thơ cuốn hút: Vô tình tranh giành mùa xuân, một đám người đánh cắp, rải rác thành bùn nghiền thành bụi, chỉ có hương như cố hấp thụ sâu, cho dù bản thân nó ở trong tuyệt cảnh như thế nào, cũng chỉ có bốn chữ có thể hình dung--- mai hương như cũ.
Khi đó thần thiếp thiếp còn đọc qua những câu thơ khác liên quan đến nó, liền cảm thấy yêu thích hoa mai, càng nhiều người cũng là người yêu thích tình cảm cao thượng như nó cũng mượn bản thân nó hy vọng mình làm người như vậy." Hoàng thượng nghe xong, cảm thấy quan điểm về hoa mai cũng gần giống với Như Ý, trong lòng hắn nhận định Phù Chỉ cũng là một nữ tử giống như nàng mà không nhiễm bùn, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, ôn nhu nói: "Nàng hiểu biết như vậy là rất tốt."
Ngày hôm sau, hoàng thượng đến Dực Khôn cung từ sớm, hắn vừa thương nàng lại nhớ hài tử, sợ hắn không ở đây nàng ăn uống không đầy đủ, không uống thuốc, sợ đứa nhỏ sẽ quấy nhiễu nàng, sợ nàng ngủ không ngon, trong lòng hắn còn nghĩ nàng có nghĩ tới hắn hay không.
Hắn đi đến Dực Khôn cung nhìn thấy Dung Bội liền hỏi: "Hoàng hậu tối qua ăn có ngon miệng không? Có uống thuốc đúng giờ không? Nàng có ngue ngon không?" Nghe Dung Bội trả lời xong hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn, liền nhẹ nhàng đi vào trong điện.
Chỉ thấy tấm rèm cùng màn kéo trước trường kỷ, hắn nhẹ nhàng vén tấm màn lên, nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, liền cảm thấy vui vẻ, hắn ngồi ở bên giường, nghiêm túc nhìn nàng, nàng giống như là một người nhỏ yếu ớt, trên mặt nàng trắng hơn so với lúc trước vài phần, khiến cho tay hắn không an phận tùy ý vuốt ve mặt của nàng, cuối cùng nàng bị hắn dày vò dụi dụi mắt tỉnh dậy không cam lòng: "Hoàng thượng thật sự là đang dày vò thần thiếp, ngay cả ngủ cũng không để thần thiếp ngủ ngon." Hoàng thượng cười, thấy nàng muốn đứng dậy liền đỡ bả vai nàng: "Trẫm tưởng rằng hoàng hậu sẽ nhớ trẫm, nhưng không nghĩ tới không có trẫm ở bên cạnh hoàng hậu lại có thể ngủ ngon như vật, thật sự khiến trẫm rất đau lòng."
Như Ý vừa nghe lời này liền cười: "Thần thiếp không có hoàng thượng liền ngủ ngon sao? Đêm qua thần thiếp không ngủ được, cũng không biết là ai thương nhớ ai." Hoàng thượng nghe xong nắm chăht tay nàng: "Nàng đúng là không có lương tâm." Hoàng thượng nhớ đến chính sự đưa tay vuốt ve bụng của nàng: "Đứa nhỏ có quấy nhiễu nàng không?" "Rất ngoan, cũng không giống với Cảnh Hủy lúc trước dày vò thần thiếp cả ngày." Hoàng thượng nghe xong rất vui vẻ, nói với hài tử trong bụng: "Con ngoan, không nên quấy nhiễu ngạch nương, nếu con quấy nhiễu ngạch nương, a mã sẽ không thích con." Như Ý cảm thấy hắn rất ngây ngô: "Như vậy đứa bé rất đáng thương, còn chưa sinh ra đã bị a mã ghét bỏ." Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng: "Trẫm là muốn tốt cho nàng, không chỉ có nàng cảm thấy khó chịu, trẫm cũng cảm thấy khó chịu, dù sao trái tim trẫm cũng ở trên người nàng." Như Ý mở to hai mắt, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, hoàng thượng thấy vậy đưa tay ôm lấy nàng: "Trẫm cũng không vô tâm giống ai đó, ràng chính là được tiện nghi còn khoe khoang, đúng rồi, Vĩnh Cơ hẳn là rất vui vẻ." Nhue Ý nói: "Mấy ngày trước thằng bé đến thỉnh an thần thiếp, còn nói với thiếp nó rất vui vẻ, thiếp không cần phải lo lắng, còn bảo thiếp an tâm dưỡng thai, sau đó còn xoa bóp chân cho thần thiếp."
"Được, Vĩnh Cơ nói đúng, hiện tại thằng bé ở cùng chỗ với Vĩnh Kỳ, nàng không cần lo lắng, trẫm dùng bữa với nó ở Dưỡng Tâm điện, còn có Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ cũng đã kết hôn sinh con, là một đứa bé trắng trẻo mập mạp, Du quý phi ở trong cung cũng coi như là có chỗ dựa, trong cung hòa thuận, trẫm cảm thấy an tâm, ở bên cạnh nàng trẫm an tâm hơn, hi vọng nàng bình an sinh hạ hài tử, sau đó chúng ta cùng nhau nuôi dạy con lớn.
Một đời một lần tâm ý động, nàng nguyện ý không?" trên mặt Như Ý ửng hồng ngượng ngùng trả lời, nàng giả bộ ngủ trong ngực hắn, nhưng hoàng thượng nhìn thấu tâm tư cúi đầu hôn lên môi của nàng, Như Ý mở mắt, hoàng thượng nói: "Mau nói."
Như Ý tức giận nói: "Đều theo hoàng thượng, bây giờ thần thiếp đi ngủ được chưa?" "Vậy thì phải dựa vào nàng, xem trẫm có làm nàng thức dậy không."
"Hoàng thượng không biết xấu hổ sao còn cười nữa?" Sau khi hôn lên trán nàng, hắn cẩn thận để nàng nằm lên giường, đắp chăn lên cho nàng, hôn lên má nàng: "Mau ngủ đi, trẫm phải thượng triều rồi."
_____
Đang tính edit chap sau mà chap này dài quá, 2138 từ lận, với cả hôm nay mẹ mình ngủ cùng nên mình không thức khuya được.
Hẹn mn ngày mai mình edit tiếp, mn ngủ ngon nhé.