Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện


Phù Chỉ phân phó Tư Nhược phái người không cẩn thận loan tin nàng ta bị trẹo chân ra ngoài, bởi vì kế tiếp nàng ta phải mưu tính một kế hoạch lớn, nhưng nàng ta không thể để cho Như Ý cảm thấy mình xa lánh cô ta.

Nàng ta nghĩ rằng một khi Như Ý thấy mình xa lánh cô ta, cô ta vạn nhất sẽ nghi ngờ mình, vậy kế tiếp làm sao có thể thuận lợi tiếp cận cô ta đây?
Quả nhiên, ngày hôm đó cả Viên Minh Viên biết nàng ta bị trẹo chân, Như Ý biết được sai Dung Bội đi thăm hỏi, Dung Bội trở về bẩm báo, quả là thật.

Không chỉ vậy, Phù Chỉ sợ Như Ý không tin, đợi đến khi Dung Bội tới, chính mình bảo Tư Nhược thay băng trước mặt nàng, còn giả vờ thăm hỏi tình hình gần đây của Như Ý.
"Dung cô cô thay hoàng hậu nương nương thăm hỏi bản cung, đợi chân của bản cung khỏi sẽ đi thăm nương nương cùng hài tử, mong nương nương thứ lỗi." Ngoài mặt tỏ vẻ cung kính, khiến cho Dung Bội cảm thấy ấm áp, đối với nàng ta cũng có vài phần hảo cảm.


Như Ý nghe nói, nhớ tới ngày đó nàng ta đi tìm hoàng thượng, nàng nghĩ cũng có thể ngày hôm đó tâm tình của hoàng thượng tốt nên cũng im lặng vì nàng ta vui vẻ, nàng lại sai Giang Dữ Bân thay nàng đi xem một chút, vì bản chất nàng vốn lương thiện.
Nhưng Phù Chỉ lại suy nghĩ hiểu lầm, một lòng cho rằng cô ta sai thái y tới kiểm tra, trong lòng nàng ta vô duyên vô cớ lại tăng thêm một phần không vui, đợi Giang Dữ Bân đến chẩn đoán dặn dò, nàng ta không khỏi nói những lời trái lòng mình: "Có công lao của Giang thái y, giúp bản cung cảm ơn ý tốt của hoàng hậu nương nương." Giang Dữ Bân gật đầu trở về phục mệnh.

Như Ý biết được vết thương của nàng ta không nặng, cũng an tâm.
Hoàng thượng lên triều từ sớm, sau đó đến Thanh Yến Cửu Châu bồi nàng, thấy nàng nói với Giang Dữ Bân trong lòng không khỏi khẩn trương, hắn vội vàng hỏi: "Hoàng hậu không khỏe?" Như Ý nhìn hắn, hắn nắm lấy tay nàng.

Đợi Giang Dữ Bân giải thích, hắn nhếch khóe môi vung tay bảo hắn lui xuống.

"Đôn phi bị bong gân." Hắn nghiêm túc nhìn nàng, cảm thấy lời nói của nàng thật sự buồn cười: "Chỉ là bị bong gân, nàng đã cho người thăm hỏi rồi sao?" Dường như hắn đoán được tâm tư của nàng, đoán được nàng muốn hắn đi xem một chút, "Hoa này không thể sánh với quần hoa." Như Ý sợ trong lòng Phù Chỉ thất vọng, chọc hắn một cái: "Đi xem đi, thần thiếp không có ý đó, không có Uông đại nhân đâu!"
Nàng năn nỉ hắn rất lâu, cuối cùng hắn cũng theo ý của Như Ý, đến Mẫu Đơn đình thăm Phù Chỉ, nàng ta đang ngồi trên giường, tâm trạng nóng bức của hắn cũng bị lay động choáng váng, hắn đang nghĩ, đường xa cộng thêm trời nóng, Uông Phù Chỉ giẫm lên đáy chậu hoa kiên trì xoay chân đi về.

Hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ yên lặng nhận định, nàng ta thật ngốc, đường xá xa xôi lại còn tự mình đi về, hắn cảm thấy nàng ta ngốc cũng không thể thừa nhận sự khác biệt của nàng ta.
Trong Mẫu Đơn đình, hoàng thượng quan tâm hỏi thăm nàng ta, không khỏi hỏi thăm: "Trời nắng nóng nơi này lại cách xa Thanh Yến Cửu Châu, việc gì nàng phải đi bộ trở về?" Phù Chỉ ngẩn người, đang không biết trả lời thế nào.

Tư Nhược thay nàng ta giải tỏa bức xúc: "Ngày đó chủ tử ngồi kiệu tìm hoàng thượng phát hiện kiệu phu bị thương ở chân, thời tiết nắng nóng đường xá lại xa xôi, cho nên không đành lòng đành đi bộ từ Thanh Yến Cửu Châu ra về." Hoàng thượng vừa nghe, có chút không tin: "Mọit người kiệu phu bị thương, đổi người là được, vì sao nàng phải làm khó mình?" Phù Chỉ tiếp lời: "Đúng là kiều phu bị thương, thời tiết nắng nóng, nhưng thần thiếp ngồi ở trên kiệu cũng không thoải mái, cho nên sau khi ra khỏi liền đi bộ trở về, đi nhiều có ích cho thân thể, tuy rằng thời tiết nóng bức nhưng thần thiếp cảm thấy đi bộ so với ngồi kiệu thoải mái hơn rất nhiều." Nàng giả vờ nổi giận với Tư Nhược: "Không nhiều chuyện nữa, lui xuống đi." Tư Nhược đương nhiên biết ý.

Hoàng thượng vừa nghe, cảm thấy không thoải mái, bản thân hắn cũng thấy không thoải mái, nhưng phản ứng có hắn có chút kinh ngạc với nô tỳ kia, nhưng ả đang nói tốt cho nàng ta, vì sao nàng ta lại phản ứng như vậy.

Vẻ mặt hắn tò mò đánh giá nàng ta: "Nô tỳ nói thay nàng, sao nàng lại có phản ứng như vậy?" Nàng ta thản nhiên nói: "Thần thiếp không hy vọng hoàng thượng dựa vào lời nói của cung nhân để hiểu mình." Hắn sửng sốt một lúc lại nghe nàng ta nói: "Hơn nữa thần thiếp hy vọng hoàng thượng dùng ánh mắt chân thật đối đã thần thiếp." Ánh mắt của nàng ta kiên định, hắn có chút xúc động.

Hắn đổi đề tài: "Nói như vậy, nàng không thích ngồi kiệu? Vậy nàng không thích ở trong cung sao?" Nàng ta mím môi nói: "Trong cung này thần thiếp ở tẩm cung của mình là nhiều, hoặc là đến Dực Khôn cung trò chuyện cùng hoàng hậu nương nương, hoặc là có cơ hội đến thăm hoàng thượng, ngoại trừ ba chỗ này, cũng chỉ có đi dạo ngự hoa viên mà thôi." Hoàng thượng chưa nghĩ nàng ta thành thật như vậy, nghe nàng ta nhắc tới Dực Khôn cung liền có chút tò mò.

Phù Chỉ tất nhiên để ý tới.

Hắn bình thản hỏi: "Nàng rất thích đến Dực Khôn cung?" nàng ta gật đầu.

Hoàng thượng tiếp tục hỏi: "Vì sao lại thích Dực Khôn cung?" "Bởi vì hoàng thượng thích Dực Khôn cung, hơn nữa thần thiếp cũng thích hoàng hậu nương nương." hoàng thượng cầm chén trà, uống một ngụm trà.


Phù Chỉ nói tiếp: "Phi tần nghĩ hoàng hậu nương nương rất quy củ, nhưng thần thiếp cho rằng hoàng hậu nương nương rất tốt, bằng không sẽ không thích hoàng thượng như thế." Nàng ta dừng một lát: "Thần thiếp chỉ đi ngang qua, xin hoàng thượng thứ tội." Hoàng thượng nghe được điều này không khỏi nhếch khóe miệng, tràn đầy mới lạ nhìn nàng ta: "Nếu cảm thấy nói không sai, vì sao lại do dự."
"Thần thiếp sợ hoàng thượng sẽ tức giận." "Trẫm là người khiến nàng sợ hãi như vậy?" nàng ta vội vàng lắc đầu nói: "Thần thiếp không dám." Hắn cũng không trêu đùa nàng ta nữa: "Được rồi, tĩnh dưỡng vết thương ở chân thật tốt, lần sau trẫm đến thăm nàng." Phù Chỉ ở trên giường gật đầu nói: "Tạ hoàng thượng nhớ nhung.

Cung tiễn hoàng thượng." Hoàng thượng gật đầu, trên mặt lộ nụ cười.
Sau khi hoàng thượng đi xa, Phù Chỉ nhướng mày, Tư Nhược tiến vào cười nói: "Nương nương, người nói nô tỳ đều nghe thấy, người muốn khơi dậy sự chú ý của hoàng thượng." Phù Chỉ hướng ả ta cười nói: "Vẫn là ngươi hiểu bản cung, ngươi nói không sai, thêu hoa trên gấm, người chính là gấm đặt nền móng cho bản cung." "Nô tỳ làm món nương nương thích ăn nhất cũng hầm thuốc, người ăn một chút, vết thương ở chân sẽ nhanh lành." Phù Chỉ nói một tiếng: "Được."
Nàng ta biết mình lại lần nữa thu hút được sự chú ý của hoàng thượng, hôm nay tâm tình nàng ta đặc biệt thoải mái, bởi vì nàng ta đã đạt được mục đích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận