Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện


Đáng lẽ mình đăng chương từ chiều cơ nhưng mình đi edit video giờ mới đăng được:3
Khi màn đêm buông xuống, các nô tài chăm chỉ chuẩn bị tiệc.
Bởi vì Viên Minh Viên tràn ngập bóng cây, ngay cả bây giờ là tháng 8, cũng có thể coi là sảng khoái, không có ai phàn nàn.
Thái hậu ở bên trái, ngồi ở giữa, bên cạnh là hàng vũ và hàng trúc.

Bên phải là Phó Hằng, đại diện phía Mông Cổ cùng Hồi bộ, Phó Hằng ngồi ở giữa.
Phía trên quảng trường có hai vị trí, không cần nói cũng biết, là chỗ của hoàng thượng và hoàng hậu.
Các phi tần tụ hội đầy đủ, vương công đại thần cũng đến đủ, tất cả đều là tiếng nói cười.
Giờ khắc này Lý Ngọc đánh chuông, ngoại trừ hoàng thái hậu, tất cả mọi người đewfu đứng lên.
Hoàng thượng cùng hoàng thượng đi đến.
Tất cả mọi người quỳ xuống hành lễ, đồng thanh chúc mừng: "Chúc hoàng thượng sinh nhật vui vẻ! Phúc như nước chảy dài ở biển Đông, thọ bỉ Nam Sơn không lão tùng! Mạnh khỏe trường thọ! Vạn thọ vô cương!"
Hoàng thượng long nhan mừng rỡ: "Được!" Sau đó hoàng thượng nhẹ nhàng đưa Như Ý đến trước mặt thái hậu, nhẹ nhàng khom người khom lưng hòa giọng nói: "Nhi thần tạ ơn hoàng ngạch nương, chúc hoàng ngạch nương bình an hỷ lạc!" Hoàng thượng cẩn thận đỡ Như Ý đứng dậy.
Thái hậu cũng vui vẻ gật đầu.
Mọi người lại quỳ xuống hành lễ với thái hậu: "Chúc thân thể thái hậu khỏe mạnh!"
Trước khi mở tiệc, tràng diện cuối cùng cũng nói hết, hoàng thượng đỡ hoàng hậu ngồi vào vị trí, lớn tiếng nói: "Mở tiệc!"
Bởi vì các thần tử đều ở đây, cho nên hoàng thượng phải nói vài lời khoa trương, sinh ra trong hoàng gia, lễ nghĩa là không thể thiếu.
Thái hậu nhìn hai nữ nhi bên cạnh, các nàng hiểu ý, bưng rượu đến trước mặt hoàng thượng chúc mừng, hoàng thượng cũng đứng dậy đáp lễ, cũng thuận đường kính hoàng tẩu, Như Ý uống trà thay rượu.
Hằng Sước nhìn thấy hai cái hà bao trên người của hoàng huynh, vừa nhìn hoa văn trên đó đã biết là do hoàng hậu thêu, liền trêu đùa: "Hai cái hà bao trên người hoàng huynh rất tinh xảo, nghĩ là do hoàng tẩu thêu, xem ra hoàng huynh cùng hoàng tẩu rất yêu thương nhau!" Sắc mặt Như Ý có chút ửng hồng, nhưng hoàng thượng lại cười sảng khoái.
Hằng Đề cũng nói: "Chúc hoàng huynh cùng hoàng tẩu trường thọ, chúc hoàng tẩu thuận lợi sinh hạ hài tử!"
Bốn người lại nâng chén, sau khi hai vị hoàng muội trở lại chỗ ngồi của mình, hoàng thượng hướng phía Như Ý nâng chén, khóe miệng nhếch lên.
Cảnh tượng này bị Uông Phù Chỉ ở phía dưới nhìn thấy, nàng ta nắm chặt khăn tay dưới gầm bàn, mím môi lại.
Ca múa thăng bình, thức ăn qua ba tuần, rượu qua năm tuần.
Đối đáp hết lần này đến lần khác, hoàng thượng sớm đã mệt mỏi, hắn nắm tay người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Có mệt không? Nếu mệt hãy về trước.

Đợi lát nữa hoa đăng du viên cuối cùng sẽ giao cho Du quý phi xử lý, nàng cũng trở về nghỉ ngơi trước, tránh lúc đó đông người."
Như Ý lắc đầu, không đồng ý với hắn: "Không mệt.

Giang Dữ Bân cũng nói, một tháng cuối vận động sẽ có lợi đối với thai nhi, quá trình sinh cũng thuận lợi, hơn nưqx sinh thần hoàng thượng, hoàng hậu vắng mặt cũng không hợp quy củ, hơn nữa những sứ giả Mông Cổ đều ở đây, thần thiếp không muốn người khó xử, thần thiếp bảo Dung Bội cẩn thận xử lý là được."
Hoàng thượng nhẹ nhàng cười: "Được, đều theo nàng." Hắn nắm tay nàng, uống rượu, uống xong trong lòng không biết sinh ra bao phần nhu tình, hắn nghĩ, nàng luôn suy nghĩ thay cho hắn.
Có một sự hiểu biết ngầm.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, không sai biệt lắm đến hoa đăng du viên hội, đây là nguyên nhân những những sứ giả ngoại lai ở Mông Cổ đến tham gia, sợ bọn họ vẫn ngồi ở đó không được tự nhiên, cũng cũng sợ bọn họ cảm thấy yến hội sinh thần hoàng đế Đại Thanh này tổ chức vô vị như thế.

Như Ý nói không sai, hắn sợ Đại Thanh bị tai tiếng, cho nên không chỉ có chuyện này, còn thêm múa Mông Cổ, múa hồi bộ cho bọn họ xem, cũng thêm một loạt hoạt động đấu vật, đều là vì nhân nhượng với những sứ giả này, mà hoa đăng du viên hội lại là hoạt động cuối cùng.
Có lẽ là lớn tuổi, thái hậu không thể ngồi yên xem yến hội nhàm chán này, liền nói từ biệt với hoàng đế, cùng hai nữ nhi của bà trở về.
Không sai biệt lắm, hoàng thượng liền liếc nhìn Lý Ngọc, Lý Ngọc hiểu ý, cao giọng nói: "Hoa đăng du viên hội sắp bắt đầu, mời chư vị dời bước hoa viên."
Cùng lúc đó, Uông Phù Chỉ liếc nhìn Tư Nhược, không biết vì sao, Tư Nhược lặng lẽ rời khỏi nàng ta.
Uông Phù Chỉ tính toán lát nữa hoàng thượng sẽ đi cũng những trọng thần Mông Cổ, Hồi bộ, hơn nữa bản thân đã chuẩn bị, bày mưu tính kế lâu ngày.
Sau khi đến hoa viên, bầu trời không ngừng nổi lên pháo hoa xinh đẹp, vạn tử thiên hồng, rất đẹp mắt, mọi người nhìn thấy nhất thời đều mê mẩn.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Lý Ngọc và Tiến Bảo bọn họ, mọi người cùng nhau thả đèn hoa đăng, ước nguyện.
Tất cả các loại đèn lồng, nhưng cũng lấp lánh với những ngọn nến ngọn lửa, toàn bộ khu vườn được pháo hoa trên bầu trời và hoa đăng trên mặt nước tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, ngoài ra còn có tiếng nước chảy róc rách cùng ban nhạc uyển chuyển hòa tấu, lắng nghe giai điệu thật tuyệt!
Như Ý đang nói chuyện phiếm với Hải Lan, toàn bộ hành trình của Uông Phù Chỉ không nhanh không chậm đi theo phía sau Như Ý, đột nhiên nghe được một trận chuông vang lên, trong lòng nàng ta rõ ràng.
Khi tiếng chuông càng lúc càng gần, nàng ta đoán những người kia càng đến gần, lớn tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương cẩn thận! Dung Bội mau đỡ nương nương!" Nàng ta dùng một tay đẩy Như Ý ra.
Mọi người quay đầu lại, trên cánh tay Uông Phù Chỉ có máu chảy ra.
Tam Bảo hét lên: "Mau lại đây bắt thích khách!"
Như Ý vội vàng đi lên kiểm tra.
Trong tay Tư Nhược cầm đèn hoa đăng, trước mặt Phù Chỉ, ả ném đèn hoa đăng xuống, vội vàng: "Nương nương, không sao chứ?"
Hoàng thượng ở một bên nghe được, vội vàng chạy về phía nàng, miệng lẩm bẩm: "Như Ý...!Như Ý."
Lúc chạy tới, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thấy một người bên cạnh bụi cỏ, đang phóng tên, mũi tên kia nhắm vào phía Như Ý.
Hắn không kịp kêu người, vội vàng chạy lên, ôm chặt Như Ý từ sau lưng.
Vừa đúng lúc, mũi tên kia đêm thẳng vào sau lưng hắn, hoàng thượng không khỏi kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Như Ý thoáng chốc hoảng hốt, ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
Lúc này Tiến Bảo đem theo thị vệ đến: "Người ở đó, mau đi theo!"
Cả hoa viên đầy tiếng la hét.
Hoàng thượng cảm thấy lưng ướt sũng, nhưng hắn không để tâm.

Hắn nhịn đau ôm lấy Như Ý, Dung Bội ở bên cạnh tinh thần hoảng hốt, nương theo ánh sáng yếu ớt, hơn nữa nàng trong lúc bối rối kia nhìn thấy trên mặt đất có một vết máu đỏ tươi: "Hoàng thượng, trên mặt đất có máu!"
Hoàng thượng nhất thời run rẩy, cổ họng cũng run rẩy: "Lý Ngọc, truyền thái y! Tiến Bảo, mau đi bắt thích khách! Những người khác rời khỏi đây! Tiến Bảo, hộ tống các đại thần!"
Dứt lời, hoàng thượng ôm nàng về Cửu Châu Thanh Yến.

Như Ý hét lên vì đau, đầu nàng toát mồ hôi.

Hoàng thượng nghe nàng kêu đầy đau đớn như vậy: "Như Ý, ngoan, trẫm sẽ canh giữ nàng, trẫm sẽ ở bên ngoài canh giữ nàng!"
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng hoàng thượng cũng ôm nàng về Cửu Châu Thanh Yến, Giang Dữ Bân và các ma ma đỡ đẻ đã chờ bên ngoài.
Cả Cửu Châu Thanh Yến lâm vào rắc rối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui