Như Ý nhớ tới thái hậu nói với nàng, muốn biết có kẻ đứng sau tính kế không, chỉ sợ phải nhìn trên người Cảnh Mặc.
Sáng sớm hôm sau, Giang Dữ Bân bắt mạch cho hoàng thượng, vết thương đã đóng vảy, không có gì đáng ngại.
Tiến Bảo và Lý Ngọc cũng đang chờ đợi.
Sắc mặt Giang Dữ Bân nặng nề: "Vi thần cẩn thận nghiên cứu mũi tên ngày đó đâm hoàng thượng, tuy rằng hạ độc bọ cạp lại rưới nước vàng, nhưng lại hoàn toàn không muốn đẩy nạn nhân vào chỗ chết."
Như Ý vừa nghe, trên mặt là nghi ngờ rõ ràng, tại sao? Nếu hung thủ đã hạ độc bôi nước vàng, nhưng hoàng thượng hiện tại lại không có gì đáng ngại, không nguy hiểm đến tính mạng.
Rõ ràng, người hạ độc này vẫn còn lại một chút nhân tính.
Nàng có thể nghĩ đến, đương nhiên hoàng thượng cũng vậy.
Hoàng thượng nắm lấy tay này, bình tĩnh nói: "Mũi tên kia là hướng về phía hoàng hậu, thích khách thật sự cho rằng, nếu như mũi tên thật sự trúng vào người hoàng hậu, vậy nhất định sẽ không giữ được thập công chúa, thân thể hoàng hậu đương nhiên sẽ không tốt, hơn nữa bi thương thành bệnh, mũi tên kia vừa có nọc độc vừa là nước vàng, hoàng hậu nhất định không chịu nổi, cho nên không cần hạ độc nặng như vậy, may mắn là mũi tên kia do trẫm đỡ."
Mọi người nhận ra, lời của hoàng thượng nói rất có lý.
Bí ẩn mấy ngày nay trong nháy mắt bị vạch trần, mấy ngày nay nàng sống rất lo lắng, cho nên không có thời gian suy nghĩ nghiêm túc chuyện này.
Hãy suy nghĩ về nó.
Tuy nói trong lòng có phỏng đoán, nhưng cũng chưa từng nghĩ tỉ mỉ như vậy.
Tiến Bảo tiến lên hồi bẩm, mấy ngày nay thẩm vấn lặng lẽ cũng yên lặng mở màn.
Tiến Bảo phát hiện thân thủ của hai ngườ kia rất tốt, nhớ tới Trường An đoạn thời gian trước, hắn đột nhiên nhớ tới cánh tay trái của Trường An có khắc Tả Thanh Long, lúc ấy bẩm báo với hoàng thượng, hoàng thượng lặng lẽ ghi nhớ, trên cánh tay trái của hai người kia khắc hữu bạch hổ.
Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ, thường tương đối.
(Rồng xanh, hổ trắng.)
Cho nên hai người bọn họ cùng Trường An chắc chắn có quan hệ.
Nhưng mấy ngày nay dùng hình, hai người kia không phun ra nửa câu, Tiến Bảo vừa tức giận vừa gấp gáp, không khỏi cảm thán bọn họ thật sự là cứng rắn.
Hoàng thượng phân phó nô tài tiếp tục điều tra, sau đó kêu mọi người lui.
Chỉ còn lại hai người bọn họ, hoàng thượng thở dài, ôm Như Ý vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Hai thích kia nhất định là hẹn chết cùng nhau, nếu là chịu chết nhất định sẽ không nói ra nửa câu."
Trong lòng Như Ý nóng lên, đau lòng thương hắn lại vừa cứng rắn đi điều tra, lại tức giận hắn không để ý thân thể.
Chỉ giơ tay vuốt ve ngực hắn, không một tiếng động trấn an.
Nàng cẩn thận suy nghĩ lời của hoàng thượng nói, nhớ tới ngườ đó cầm dao đi tới bên cạnh nàng muốn đâm nàng, chỉ có một mình, nàng thừa nhận, chỉ cần hô một tiếng, hắn sẽ không trốn thoát được, đó nhất định là đến chịu chết.
Thật lâu sau, Như Ý cảm giác được vòng tay của hắn đang siết lại, lại cảm giác được đôi môi ấm áp rơi trên má nàng, nghe hắn nói.
"Nàng yên tâm, hãy chờ trẫm." Dịu dàng và kiên định.
Mấy ngày trôi qua, Như Ý cũng chưa từng gặp qua hắn nữa, hắn cũng không đến gặp nàng, nàng liền ở Cửu Châu Thanh Yến chăm sóc nữ nhi, nghe nói mấy ngày nay hắn nhiều lần gọi Tiến Bảo cùng với những người khác, vậy nhất định hắn chính là đi điều tra.
Nàng cũng coi như rảnh rỗi, mời mấy phi tần giao hảo tốt đến nói chuyện phiếm, còn nghe thấy nghe tiếng nỉ non nũng nịu của nữ nhi, nàng liền tràn đầy yêu thương, ôm Cảnh Mặc: "Con không có việc gì là tốt rồi!"
Vào ban đêm, hoàng thượng đến Cửu Châu Thanh Yến.
Hắn thấy Như Ý đang dỗ dành nữ nhi, còn chưa tới gần, liền vội vàng vươn tay ra.
Như Ý tức giận liếc nhìn hắn một cái, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nhìn chằm chằm An Ý, nàng lẩm bảo, sau này làm sao hắn có thể quen được An Ý.
Sau khi An Ý sinh ra, nàng không khỏi nghĩ đến Cảnh Hủy, lúc đó Cảnh Hủy còn chưa đến 2 tuổi, thế nhưng tay chân lúc nào cũng trèo lên giường ở Dưỡng Tâm điện, hắn thậm chí ở một bên vui vẻ cười ha ha: "Không hổ là nữ nhi của trẫm cùng hoàng ngạch nương!" Sau đó, hoàng thượng nói tính tình Cảnh Hủy rất giống nàng.
Bây giờ, gia đình đang ở bên nhau, làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn, thấy khóe miệng nàng mỉm cười, đặt nữ nhi đang ôm ngoan ngoãn trong lòng xuống nôi, sau đó nắm lấy tay nàng: "Làm sao vậy?"
"Thần thiếp nhớ tới Cảnh Hủy." Hoàng thượng có chút bối rối, hắn không biết là nàng cô đơn hay gì, chỉ nắm chặt tay nàng, truyền nhiệt độ từ bàn tay hắn sang bàn tay nàng.
Hắn trấn an: "Cảnh Hủy ở đó rất tốt, nàng nói xem,khuôn mặt Cảnh Mặc rất giống Cảnh Hủy."
Như Ý sửng sốt, cúi đầu nhìn người đang cắn bàn tay nhỏ bé, thật đúng là giống nhau.
Vô luận như thế nào, Cảnh Hủy năm đó là Cảnh Mặc bây giờ, bọn họ đều là nơi dịu dàng nhất trong lòng nàng, còn có Vĩnh Cơ cũng như vậy, hoàng thượng nhìn nàng đột nhiên cúi xuống hiểu tâm tư trong lòng nàng.
"Như Ý, trẫm cũng giống như nàng, chưa bao giờ quên Cảnh Hủy và Vĩnh Cơ, tất cả bọn họ đều ở trong trái tim trẫm."
Như Ý mềm lòng, tựa vào vai hắn: "Thần thiếp biết."
Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ đang trên đường đến, qua vài ngày nữa sẽ đến.
Như Ý sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn, hoàng thượng nhẹ nhàng đưa đẩy nôi dỗ giành Cảnh Mặc chìm vào giấc ngủ: "Yến tiệc rằm của An Ý, hai người bọn chúng làm ca ca đương nhiên phải góp mặt."
Sáng sớm ngày thứ bảy, hoàng thượng nghe tin tức từ Phó Hằng, Phó Hằng nghe nói hoàng thượng bị ám sát ngoài ý muốn, chính hắn đang ở Ngọc thị.
Chuyện hoàng thượng thâm tình cứu hoàng hậu truyền đến cả Ngọc thị, đầu tiên Phó Hằng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, vội vàng trở về.
Phó Hằng nhìn hoàng thượng, cũng không có gì đáng ngại, sau đó nói với hoàng thượng thuật ngụy trang của Ngọc thị.
Hoàng thượng cẩn thận nghe, cân nhắc: "Phó Hằng, có một việc trẫm muốn giao cho ngươi đi làm, đừng để lộ tin đồn ra ngoài."
Lại lặng yên qua hai ngày, hoàng thượng đi tới mật thất, nhìn hai người trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười cực kỳ thâm ý.
Hắn thản nhiên ngồi, đùa nghịch cờ lê trong tay: "Hai người các ngươi quen biết một người tên Trường An?"
Hai người đều kinh ngạc, bọn họ nhìn nhau, tràn đầy kinh ngạc, hai mắt của hoàng thượng, giống như đã nhìn thấu bọn họ.
Lúc này, Tiến Bảo đi tới bên cạnh hoàng thượng, lớn tiếng bẩm báo.
Hai người bọn họ là huynh đệ ruột thịt của một mẹ đồng bào, gia đình hoạn nạn, cha mẹ đột ngột qua đời ngoài ý muốn, lưu lạc mồ côi, Trường An sớm nhìn thấy bọn họ đáng thương, liền ra tay cứu giúp, ca là người cầm dao tên là Đức Sinh, tiểu đệ cầm mũi tên là Đức Bang.
Hoàng thượng híp mắt nhìn lại, "Hai người các ngươi còn có cái gì để nói? Thị vệ của trẫm nói có sai hay không?"
Cả hai người kia im lặng.
Hoàng thượng nổi giận, một tay vỗ lên bàn, ác độc nhìn chằm chằm bọn họ: "Hành thích thiên tử, trẫm vốn có thể xẻ nát phân thây các ngươi, nếu không phải giữ lại các ngươi hữu dụng, các ngươi đã sớm chết không toàn thi ở loạn táng cương rồi!"
Hoàng thượng nén giận, hạ giọng: "Các ngươi có muốn gặp ân nhân cứu mạng của các ngươi là Trường An một lần không?"
Đức Bang vừa nghe không nhịn được, Trường An đối đãi hắn cùng ca ca tốt như thế, sau đó tay nắm chặt xích sắt phát ra tiếng vang lớn.
Đức Sinh thì lặng lẽ rơi lệ.
Đây là lời nói tận đáy lòng, hoàng thượng nhân lúc sắt còn nóng liền rèn sắt: "Các ngươi muốn gặp hắn một lần, mau nói người đứng sau ra!"
Đại Bang từ nhỏ tính tình đã thẳng thắng: "Ngươi là cẩu hoàng thượng, Trường An ca ca không phải đã bị ngươi giết chết ném vào loạn tán cương sao?"
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Tiến Bảo, Tiến Bảo nói lúc trước hoàng thượng vì tìm manh mối mà chuyển Trường An đến một nơi khác.
Hoàng thượng lạnh lùng nói: "Mau nói, rốt cuộc vì sao các ngươi muốn hại hoàng hậu?"
Đức Sinh vững vàng tâm tính, giống như là phát tiết cái gì đó: "Nếu không phải bởi vì hoàng hậu, Trường An ca sao có thể chết? Cho nên hai huynh đệ chúng ta mới muốn giết hoàng hậu báo thù thay hắn!"
Hoàng thượng không muốn hỏi lại, bởi vì hắn biết, hai người kia sẽ không nói ra nửa câu, nhưng hắn có thủ đoạn của riêng mình.
Sau khi ra khỏi mật thất: "Lý Ngọc, truyền tin xuống, nói hai thích khách thoát ra ngoài."
Khi Tư Nhược nói tin tức cho Uông Phù Chỉ, Uông Phù Chỉ kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ.
Tư Nhược trấn an nàng ta: "Bọn họ là thủ hạ của Trường An, do một tay Trường An dạy dỗ ra, đó là điều chắc chắn." Uông Phù Chỉ nghe xong cũng cảm thấy an tâm, vui mừng vì bọn họ.
Bên này, Dục Hô cũng tra được một dấu vết, tra được thị nữ cận Tư Nhược của Uông Phù Chỉ có liên hệ với hai huynh đệ kia, hoàng thượng có chút không tin, nhưng hắn phục hồi tinh thần lại, không thể không tin.
Nói vậy người đứng sau màn kia biết rõ tình hình của Như Ý trong lòng bàn tay, hơn nữa hiện tại bọn họ ở Viên Minh Viên, còn thêm du viên hoa đăng hội lần đó, suy nghĩ, nếu không phải người trong cung này, hắn đoán rằng, ngay cả ngày 13 tháng 8 tổ chức thọ yến ở Viên Minh Viên, tổ chức hoạt động, đều biết rõ, hắn không thể không nổi lên nghi ngờ, hắn âm thầm phân phó Dục Hồ không để lộ tin tức, để cho nàng âm thầm đi điều tra, thuận tiện xem xét Mẫu Đơn đình.
Uông Phù Chỉ và Như Ý giao hảo tốt, nhưng tại sao những người muốn hại nàng đều là người bên cạnh nàng? Thanh giả tự thanh, nếu nàng ta trong sạch, vậy thì quên đi, nếu thật sự có liên quan gì đến nàng ta, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Dù sao, Như Ý cùng An Ý là định mệnh của hắn! Hắn chợt nhớ tới mấy ngày trước Như Ý nói Uông Phù Chỉ tặng An Ý mấy bộ xiêm y tự thêu, hắn trực tiếp chạy tới Cửu Châu Thanh Yến.
"Lý Ngọc, mời Giang Dữ Bân đến Cửu Châu Thanh Yến nhanh!"
Hắn thật sự lo lắng, mặc dù không nói là thật hay giả, nhưng hắn không dám lấy lấy an nguy của nữ nhi ra đùa giỡn.
Chạy một đường không quan tâm đến thể diện, khi hắn đến, Như Ý đang uống trà, thấy hắn thở hổn hển, trên trán có mồ hôi, nhất thời sợ đụng đến miệng vết thương của hắn, nhưng hắn lại mạnh mẽ đập nát ấm trà cùng chén trà.
"An Ý đâu? Con bé đâu rồi? Con bé có chuyện gì không?" Như Ý nghe được không hiểu sao, nàng không kịp hỏi hắn có bị bỏng hay không, hắn khokng thấy bóng người ở trên giường, kết quả hướng ra bên ngoài hô to: "Mau ôm công chúa đến đây!"
Như Ý nhìn bộ dáng vội vàng của hắn vô cùng bối rối, xem ra là lo lắng cho An Ý, nhưng hiện giờ An Ý đang ngủ trong thiên điện.
Dung Bội ôm An Ý không ngừng khóc lóc, lòng hắn như bị dao cắt, hắn vội vàng tiến lên ôm nữ nhi, nhẹ nhàng dỗ giành: "Vì sao công chúa lại khóc, có phải không thoải mái hay không?" Dung Bội nhìn Như Ý đứng bên cạnh, nhìn nương nương bối rối như vậy, nói vậy cũng không biết.
Dung Bội lắc đầu, nói là bởi vì lúc ôm lấy công chúa nàng đã thức dậy.
Giang Dữ Bân đến, hoàng thượng bảo hắn xem cho công chúa.
Sau đó hắn nhớ tới gì đó: "Lấy xiêm y Đôn phi may đưa đến, đưa cho Giang thái y xem một chút."
Hắn đi đến bên cạnh Như Ý, kéo tay nàng: "An Ý đã mặc qua xiêm y Đôn phi đưa ngày đó chưa?" Như Ý lắc đầu: "Xiêm y Đôn phi thêu lớn hơn một chút, An Ý chưa mặc được, thần thiếp sai người cất đi, chưa mặc lần nào." Trái tim treo trên vách núi của hoàng thượng buông xuống.
Nghe Giang Dữ Bân nói mọi chuyện đều ổn, hoàng thượng thở dài một hơi.
Khi lấy xiêm y ra, hoàng thượng lại gắt gao nhìn chằm chằm: "Giang Dữ Bân, nhìn kỹ xem xiêm y này có vấn đề không."
Như Ý không rõ vì sao hắn lại làm vậy, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhi, cười hôn một cái, mới đưa cho Dung Bội, mới yên tâm để nữ nhi đi ngủ một lần nữa.
Như Ý cúi người: "Làm sao vậy?" Hắn chỉ nắm lấy tay nàng, không nói gì.
Giang Dữ Bân nói: "Trong xiêm y có ẩn giấu bột hoa anh túc, hoa anh túc có độc, đặc biệt là với trẻ nhỏ, cực kỳ dễ mất mạng!" Như Ý nhất thời kinh hãi mở to hai mắt, hoàng thượng vung tay, Giang Dữ Bân lặng lẽ lui ra.
Một lúc lâu sau, hoàng thượng ôm nàng ngồi xuống, nói cho nàng biết những dấu vết điều tra được mấy hôm nay.
Như Ý nghe vậy lắc đầu thẳng thừng, rõ ràng không tin.
Hắn nói chuyện này cộng thêm người đứng sau hai chuyện trước đó có thể là Uông Phù Chỉ, quả thực nàng không tin được, trong giây phút đó Uông Phù Chỉ cứu mẫu tử hai người, hơn nữa còn là bộ dạng sắp nhảy dựng lên.
Từ trước đến nay luôn giao hảo tốt với nàng, ta sao có thể?
Hoàng thượng nhẹ giọng an ủi: "Trẫm biết nàng rất khó tin, nhưng Dục Hô đã xác định được thị nữ bên cạnh nàng ta có liên hệ với hai huynh đệ hành thích ngày đó."
"Như Ý, nàng cũng thấy rằng, trong xiêm y có ẩn chứa bột phấn hoa có thể gây chết người!"
Như Ý nhất thời không dám tin: "Có phải là người khác làm hay không, có phải là thị nữ thân cận của nàng ta có vấn đề thì sao?" Hoàng thượng đang muốn nói chuyện, lúc này Dục Hồ vào điện.
Dục Hồ nói rằng, Tư Nhược này hầu hạ Uông Phù Chỉ từ lúc còn nhỏ, có thể nói tình cảm cũng rất sâu đậm, hoàng thượng nhìn nàng một cái, Dục Hồ lui ra.
Bàn tay to lớn ấm áp của hắn vuốt ve sống lưng nàng: "Nàng yên tâm, tâm trong sáng, nếu nàng ta trong sạch, trẫm sẽ không nghi oan nàng ta, nhưng nếu đúng, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Hắn nhất thời vô cùng đau lòng, hắn ôm nàng: "Nàng ở trong cung đã khổ sở như vậy!"
"Như Ý, ba ngày sau, trẫm sẽ cho nàng biết sự thật..