Chỉ là không biết lúc Như Ý và Hải Lan đối diện với Lệnh Quý Nhân bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống nàng đây sẽ có suy nghĩ như nào, chắc hẳn giấm chua trong lòng Như Ý sắp tràn ra ngoài rồi nhỉ? Đúng là làm khó cho nàng ta rồi!
Dực Khôn Cung.
Như Ý đã im lặng hồi lâu.
Hải Lan đánh giá thần sắc của nàng ta, thận trọng nâng tách trà nóng lên:
Hải Lan (Du Phi): “Tỷ tỷ, uống một ngụm đi.”
Như Ý không nói lời nào.
Hải Lan thở dài một hơi:
Hải Lan (Du Phi): “Tỷ tỷ, muội biết tỷ đang buồn vì chuyện của Lệnh Quý Nhân, nhưng cho muội nói một câu thật lòng, không đáng đâu.”
Như Ý (Nhàn Quý Phi): “Rõ ràng ta đã định sẽ gả nàng ta cho Lăng Vân Triệt, hai người xuất cung chung sống cùng nhau.”
Như Ý cau mày khó hiểu, nói:
Như Ý (Nhàn Quý Phi): “Tại sao nàng ta không đồng ý?”
Hải Lan (Du Phi): “Đương nhiên là không cam tâm gả cho một thị vệ, một lòng muốn bay lên cành cao rồi.
Khăng khăng giở quỷ kế, lại thật sự có được mấy phần yêu thích của Hoàng Thượng, vừa được phong đã là Quý Nhân.”
Giọng điệu của Hải Lan mang theo sự khinh bỉ rõ ràng, loại cung tỳ không giữ quy củ câu dẫn Hoàng Thượng này là kiểu nàng ta ghét nhất.
Yến Uyển, ban đầu chỉ đuổi nàng đi Hoa phòng thật đúng là quá nhẹ nhàng, nên đuổi ra khỏi cung, xem nàng còn dám có ý nghĩ xấu xa nào không.
Chỉ là một cung nữ xuất thân từ Tứ Chấp Khố, vậy mà lại dám bò lên long sàng của Hoàng Đế, thật là không biết liêm sỉ!
Dường như nàng ta đã quên, mình của lúc đầu cũng chỉ là tú nương trong vương phủ.
Còn Yến Uyển cho dù có sa sút đến mấy, cũng là xuất thân Bát kỳ, cha từng là Tổng quản Nội Vụ Phủ.
Nhưng điều này không quan trọng, dù sao đối với nàng ta, chỉ cần là người tranh sủng với tỷ tỷ của nàng ta đều không đáng được chết yên thân.
Như Ý thở dài:
Như Ý (Nhàn Quý Phi): “Lăng Vân Triệt vô cùng buồn bã về chuyện của Lệnh Quý Nhân, bản cung khuyên, hắn chỉ nói sẽ nghĩ thông.
Nghĩ thông cũng tốt, Ngụy Yến Uyển không phải là con gái nhà lành, là bản cung đã nhìn nhầm người, tạm thời đợi hắn bình thường lại, rồi tìm một nữ tử tốt vậy.
Chỉ là Ngụy Yến Uyển có tâm cơ như vậy, giữ lại bên cạnh Hoàng Thượng cũng thật sự không ổn.”
Hải Lan (Du Phi): “Ý của tỷ tỷ là...”
Như Ý (Nhàn Quý Phi): “Bỏ đi, dù sao cũng đều là tỷ muội rồi, cho dù trong việc riêng có gì cũng không được lôi ra ngoài sáng nói.
Mặc kệ nàng ta đi.”
Hải Lan gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ dù tỷ tỷ rộng lượng không để bụng, Ngụy Yến Uyển cũng không thể để mặc không quản được.
Nghe nói Gia Phi có ân oán với nàng, có lẽ có thể lợi dụng chút?
Nghỉ ngơi một buổi sáng ở Vĩnh Thọ Cung, Ngụy Yến Uyển đã lấy lại tinh thần.
Dõi mắt nhìn hậu cung bây giờ, Hoàng Hậu cửu tử nhất sinh để sinh ra Thất A Ca Vĩnh Tông, có được chút thương hại của Hoàng Đế.
Thế nhưng Ngụy Yến Uyển sống lại một kiếp sao lại không biết Thất A Ca căn bản sống không được bao lâu, Hoàng Hậu cũng đang gần đất xa trời.
Đối với Hoàng Hậu, Yến Uyển không có nhiều cảm giác, dù gì ban đầu là nàng ta tác động nên mới khiến nàng chịu sự bắt nạt ba năm của Kim Ngọc Nghiên.
Hoàng Hậu sớm muộn cũng chết, Như Ý sớm muộn cũng thành Hoàng Hậu, những thứ này đều là chuyện mà nàng không thể thay đổi được, nàng cũng không muốn thay đổi.
Nhưng điều nàng làm không phải những thứ này, Hòa Kính Công Chúa, đích công chúa của Hoàng Hậu, đứa con gái Hoàng Đế yêu thương nhất, kiếp trước còn không phải là nàng nịnh hót được nàng ta mới trọng thương được Như Ý? Lần này nàng quyết định đi lại đường cũ, nhưng không phải lấy lòng nàng ta như kiếp trước, phải mau chóng có được ấn tượng tốt trong lòng Hòa Kính Công Chúa từ sớm, sau này mượn sức nàng ta, cũng tiện hơn nhiều.
Ngoài ra, Thái Hậu, Thư Tần, thậm chí là Uyển Tần từng góp một phần sức vào việc lật đổ nàng, hay là Thuần Phi nghe theo Hải Lan đuổi nàng đi Hoa phòng, đều là những người nàng có thể lợi dụng.
Kiếp này, nàng không định sẽ viết hai chữ dã tâm lên mặt, làm cho những người có thể nói chuyện với nàng trong cả hậu cung này chỉ có mỗi một Dự Tần.