Không được, nàng muốn xây dựng một hình tượng hiền lành dịu dàng, để tất cả mọi người tin nàng là người vô hại, như vậy thì dù trong cung xảy ra chuyện gì, cũng không ai có thể nghĩ đến là nàng làm.
Kim Ngọc Nghiên giỏi nhất chẳng phải chính là mượn dao giết người sao? Học hỏi một cách có chọn lọc, Ngụy Yến Uyển nàng, giỏi nhất là học người khác.
Nhưng tất cả những thứ này phải lên kế hoạch dần dần, không vội.
Thứ mà Ngụy Yến Uyển nàng không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Bây giờ chuyện nàng muốn làm hơn là một chuyện khác.
Nàng gọi Xuân Thiền đến:
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Sáng hôm nay Nội Vụ Phủ đưa tới, ngươi chọn vài thứ đồ tốt mang đến Dưỡng Tâm Điện đưa cho Tiến Trung.
Ta và hắn từng có lời hứa, nếu chuyện này không thành, ta sẽ đi theo hắn.
Nếu như thành công, thì dùng vinh hoa cả đời để cảm ơn hắn, làm bậc thang cho hắn trèo lên.
Ngươi đưa cho hắn, nếu hắn nói muốn gặp ta thì bèn đưa hắn đến đây.
Xuân Thiền khó hiểu nói:
Xuân Thiền: “Chủ tử...”
Không phải trước đây còn vô cùng chán ghét Tiến Trung công công hay sao, chỉ vì có chuyện cần cầu xin hắn nên mới bắt buộc phải bày ra mặt cười? Sao bây giờ lại...
Yến Uyển cười nhẹ nhàng:
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Ngươi thấy lạ à? Không lạ, Tiến Trung có ơn với ta, ta đương nhiên phải cảm ơn hắn cho ra trò.
Thân phận thái giám không là gì cả, Lý Ngọc không phải cũng là Ngự tiền thái giám sao? Nhưng lại rất được lòng của Nhàn Quý Phi đấy.
Các ngươi cũng là người đi theo ta cùng ta chịu khổ, giờ đây ta vẻ vang, là công lao của Tiến Trung, cũng là công của các ngươi.
Làm cho tốt, sau này ở trong cung, ta cũng cần sự giúp đỡ của các ngươi đấy.”
Những lời này nói ra thực sự khiến người ta muốn rơi lệ, Xuân Thiền cảm động không thôi:
Xuân Thiền: “Vâng, nô tỳ nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của chủ tử, liều chết cũng phải bảo vệ chủ tử!”
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Đi đi.”
Xuân Thiền nhận lệnh lui ra, Yến Uyển thở một hơi dài.
Những lời nói ban nãy, tuy những lời cố ý chiếm phần nhiều, là để củng cố lòng trung thành của Xuân Thiền, nhưng cũng có đôi chút tình cảm thật sự.
Không giống với Lan Thúy hơi kém cỏi, Xuân Thiền có tâm cơ có mưu kế, có thể làm chủ được cuộc chơi, bầu bạn với nàng trong cung mấy mươi năm.
Nếu không phải nàng làm việc quá tàn ác, có ý đồ giết nàng ta, có lẽ Xuân Thiền bất luận ra sao cũng sẽ không phản bội nàng.
Có một người như vậy ở bên cạnh, chỉ cần đảm bảo nàng ta trung thành, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh.
Tiến Trung rất nhanh đã đến đây, đi vào nhìn thấy Yến Uyển ngồi trên ghế, quần áo diễm lệ động lòng người, trang sức trên tóc không nhiều, nhưng đủ để hoàn toàn thể hiện được dung mạo của nàng.
Hắn híp híp mắt lại, thầm khen ánh mắt tốt của mình.
Ai cũng nói Gia Phi là đệ nhất quyến rũ trong cung, nhưng theo hắn thì thiên tiên cũng không so bì nổi với Yến Uyển xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ đáng tiếc là mỹ nhân này đã đi theo Hoàng Thượng rồi, hắn đúng là không có phúc hưởng thụ.
Cũng được, hắn cũng không tính là thiệt thòi.
Hắn chậm rãi cúi chào, cố tình nói từng chữ rõ ràng:
Tiến Trung: “Nô tài thỉnh an Lệnh Quý Nhân.”
Yến Uyển nhìn nam nhân trước mặt.
Kiếp trước đây là người duy nhất đối tốt với nàng, cho nàng tình yêu, nhưng lại bị nàng chính tay giết chết.
Nếu nói chuyện hối hận nhất kiếp trước của nàng là gì, đó chính là đã loại bỏ Tiến Trung.
Đó là sự ấm áp duy nhất ở trong cung của nàng, đáng hận nàng lại coi mắt cá là trân châu, phụ mất tâm ý của hắn.
Kiếp này, dù không làm được sủng phi quyền khuynh hậu cung, cũng không thể lại có lỗi với Tiến Trung.
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Ầy ầy ầy, ngươi đừng có nề nếp đâu ra đấy như vậy, làm cho ta dựng cả tóc gáy lên, còn tưởng là đã chọc ngươi giận rồi cơ.”
Những lời này đều nằm ngoài dự đoán của Tiến Trung, hắn nhìn được ra Yến Uyển không phải thật lòng với hắn, chỉ là có chuyện cầu cạnh hắn nên mới nịnh nọt, hắn cũng biết với thân phận thái giám của mình cũng không cầu được cô nương tốt đẹp gì, không thấy vị sư phụ đang vẻ vang kia của hắn cũng chỉ có thể độc thân, âm thầm hi sinh cho nữ tử mình yêu sao?